Phó Ngọc vứt chăn, nhào đến, Lộc Kim giơ tay đẩy, nhảy vào cửa, quay người đóng cửa lại, sau đó ghét bỏ nói với hắn: “Cậu bị cảm tránh xa tôi ra."
Phó Ngọc mặc kệ, người đã chạy đến, dựa vào "lợi thế ba centimet", ôm cổ mảnh khảnh của Lộc Kim, cúi đầu chui vào hõm vai cậu.
Giống như mèo con làm nũng cọ hai cái, sau đó không nhúc nhích nữa.
Lộc Kim giơ hai tay cao, làm tư thế "đầu hàng", cơ thể từ đầu đến chân bắt đầu cứng đờ theo thứ tự, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào một mảng da nhỏ, trong nháy mắt gây ra một cơn ngứa, chạy khắp cơ thể như điện giật.
Nhiệt độ của hắn cao đến mức đáng sợ.
Lộc Kim nhịn khó chịu, hạ tay đẩy vai hắn ra, “Cậu đứng lên đi."
Hắn không nói gì, lại cọ đầu vào trong.
Chân Lộc Kim hơi mềm, tiếp tục đẩy hắn: “Tôi đang đeo cặp sách."
Lại bổ sung một câu, "Nặng lắm."
Một lúc sau, Phó Ngọc mới từ trên người cậu lui xuống, cúi người nhặt chăn quấn vào người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, "Sao cậu về rồi?"
Lộc Kim xách quai cặp, vòng qua hắn đi vào, đến phòng khách tháo cặp xuống, đáp: "Ở đó chẳng có gì thú vị, nên về thôi."
Sau đó cởi áo khoác ngoài, quay đầu hỏi hắn: "Cậu uống thuốc chưa?"
Phó Ngọc kéo chăn đi tới, nằm vật ra ghế sa lông, giọng buồn buồn: "Chưa, không uống thuốc."
Lộc Kim cất quần áo xong, chống đầu gối ngồi xuống ghế sa lông, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/3427521/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.