Phó Ngọc nhìn bảy chữ viết nguệch ngoạc của học sinh tiểu học mà ngẩn người, hồi thần lại thì cầm bút thêm vài chữ vào sau, sau đó gấp lại theo nếp cũ rồi nhét vào chỗ cũ.
Con người hắn chẳng sợ ai đâm sau lưng, vì những kẻ chơi trò đâm sau lưng đều không phải đối thủ, không cần tốn công đi tìm, chỉ cần dùng một cách là sẽ ép chúng phải xuất hiện.
Cách đó chính là không để ý.
Kết quả của việc không để ý là, hoặc là biến mất, hoặc là xuất hiện.
Khi Lộc Kim lấy lại sách, Phó Ngọc hỏi một câu: "Trước khi cho tôi mượn, cậu đã cho ai mượn rồi?"
Lộc Kim nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó cúi đầu nhớ lại, cậu đã cho hai người mượn, một là Chu Tồn, một là Tiểu B, sáng nay đều mượn.
Phó Ngọc nghe xong, đồng tử co lại, mắt dán chặt vào quyển sách tiếng Anh, Lộc Kim thấy rất khó hiểu, hỏi hắn: "Sao vậy?"
"Không sao." Phó Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ không vui trong mắt biến mất, cuối cùng nhìn quyển sách một lần nữa, xoay người xuống cầu thang.
Lộc Kim quay đầu nhìn hắn biến mất, cầm sách về lớp, Chu Tồn từ phía trước đi tới, nhìn quyển sách tiếng Anh của cậu nói: "Ê, vừa hay, cho tôi mượn quyển tiếng Anh một lần nữa đi."
Lộc Kim do dự hai giây rồi đưa cho cậu ta, dặn dò: "Đừng vẽ bậy lên đó."
"Tôi không có sở thích đó." Chu Tồn nhận lấy bằng một tay, nói lời cảm ơn.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/3427110/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.