"Tin đồn không phải do tôi tung ra." Khương Tự nghe Phó Ngọc kể xong, đưa ra câu trả lời của mình.
Phó Ngọc nhìn cô không nói gì, Khương Tự biết hắn đang nghi ngờ, nhưng nghĩ đến lập trường của hắn, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn: "Truyền ra ngoài cũng không sao, hơn nữa có vẻ không liên quan đến cậu."
Xem này, vẫn để lộ đuôi rồi.
Phó Ngọc nheo mắt, môi cong lên, khẽ hừ lạnh: "Cậu ấy không có ý gì với cô, mà cô ở đây lại nói năng lung tung."
Khương Tự không chịu nghe hắn nói xấu, bước lên một bước, mở to mắt trừng mắt nhìn hắn, nhướng mày cười: "Ít nhất thì tôi cũng quang minh chính đại, nói rằng tôi thích cậu ấy."
Ánh mắt Phó Ngọc nhìn cô tối sầm lại, nghe rõ ràng ý ngoài lời của cô, yết hầu xinh đẹp trượt lên trượt xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với cô, "Nhưng Lộc Kim không thích cô."
"Thế thì cậu ấy cũng không thích cậu." Khương Tự không hề kiêng dè nói lớn, lúc này người còn chưa đông, cô cũng không sợ người khác nghe thấy.
Phó Ngọc khoanh tay, vai dựa vào tường, nhìn cô, mỉm cười nhạt, "Ừ, trong lòng cậu ấy chỉ có học tập."
May mà việc học ở cấp ba rất nặng, tin đồn yêu sớm dần dần lắng xuống, Lộc Kim không đi tìm Khương Tự để làm rõ, cũng không truy cứu "lỡ lời" của Chu Tồn, tâm trí cậu đều dồn vào việc học.
Còn Phó Ngọc thì ngoài việc không có tâm trí học hành, thì cái gì cũng có, cuối tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/3426695/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.