Có lời của Lộc Kim, Tiếu Doanh không thể đánh nhau, đứng một bên nhìn họ, nhắc nhở người bên cạnh: "Đây là chuyện của hai người, người thông minh thì đừng xen vào."
Nam sinh vừa khiêu khích cũng yếu thế, liên tục cúi đầu xin lỗi Phó Ngọc: "Xin lỗi anh bạn, tôi xin lỗi cậu."
Phó Ngọc liếc nhìn anh ta: "Xin lỗi thì có ích gì?"
"Vậy thì tôi sẽ tặng cậu..." Nam sinh cúi lưng đến một nửa thì dừng lại, việc quỳ xuống lau giày cho người khác, bất kể là ai cũng đều cảm thấy nhục nhã.
Tiếu Doanh đứng đó xem kịch một lúc, thấy bàn tay bị thương kia vung qua vung lại, không khỏi nhíu mày, đi tới xoa đầu hắn một cái, giọng điệu cưng chiều: "Được rồi, đừng làm loạn nữa." Sau đó dọc theo cánh tay đi xuống, nâng cổ tay hắn lên, "Nếu không bôi thuốc nữa thì tay sẽ thối rữa."
Bàn tay được buông ra, nam sinh nhân cơ hội bỏ chạy, chạy đến bên gã đàn ông cao lớn, che miệng nói gì đó bên tai, gã đàn ông cao lớn lại đen mặt, ánh mắt chuyển sang Tiếu Doanh, nhìn anh ta một lúc, rồi gọi anh em đi.
Phó Ngọc lạnh lùng nhìn anh ta, giữa hai lông mày như khắc hai chữ: Ghê tởm.
Tiếu Doanh giả vờ như không thấy, nhếch mép đầy ẩn ý, cười xấu xa tiến lại gần hắn, dùng giọng mà chỉ hai người nghe được: "Đừng để tôi phải đau lòng."
Đcm mày.
Phó Ngọc thấy ghê tởm, nhanh chóng hất tay anh ta ra, quay người mắng một câu: "Bệnh thần kinh."
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/3426692/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.