Sau giờ học toán, lão Sa dựa vào bàn giáo viên nhìn hắn, Phó Ngọc bị nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, nhổ cây bút đang cắn trong miệng ra, hỏi: "Thầy ơi, thầy có chuyện gì không?"
Lão Sa vẫn nhìn hắn chằm chằm, mấy giây sau mới nói: "Đã lớn thế này rồi mà còn ngậm bút."
Phó Ngọc cong môi cười gượng, trong lòng lại nghĩ, quản gì chứ, tôi thích ngậm thì ngậm, hơn nữa, ngậm bút không liên quan đến tuổi tác, thích thì 80 tuổi cũng thích.
Rũ mắt nhìn thấy giấy gói màu hồng lộ ra ngoài, hắn ngẩn người một lúc rồi ném bút xuống, đưa tay rút ra một quả, sau đó kéo kéo nếp gấp đưa cho lão Sa, cười nịnh nọt: "Thầy ơi, Chúc thầy Giáng sinh an lành."
Lão Sa quay đầu nhìn vài giây, ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Ngọc, vừa nói vừa nhận lấy, "Các cậu này, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ vô bổ, nếu dùng công sức đó vào việc học thì đứa nào cũng có thể thi đỗ trường trung học số 2, số 3."
Phó Ngọc có chút hối hận, biết thế đã không lấy ra, giữ lại còn có thể nói nhiều lời vô nghĩa.
"Bây giờ là thời điểm then chốt, đừng nghĩ đến mấy thứ vô bổ, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo đi." Lão Sa đặt quả táo lên giáo án, tuy câu nói này nhìn Phó Ngọc nhưng lại là nói cho mọi người nghe.
Những người không liên quan: Trời ơi phiền thật.
Phó Ngọc: Không ăn thì đưa tôi.
Chủ nhân của quả táo bình an: Phó Ngọc cậu muốn chết à.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/3424062/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.