Ở trong hành lang, Lộc Kim vừa leo cầu thang vừa lấy chìa khóa, Phó Ngọc đi phía sau nhìn cậu lục túi sách, hỏi một câu: "Dì có ở nhà không?"
"Có thì sao." Lộc Kim quay đầu hỏi, "Có chuyện gì không?"
"Không có gì..." Phó Ngọc nhún vai, trong lòng cười lén, thế giới của hai người.
Đến tầng hai, Lộc Kim mở cửa vào trong và treo chìa khóa lên tường.
Phó Ngọc cúi xuống thành thạo mở tủ giày, nhưng không thấy đôi dép thường xuyên đi của mình đâu, vừa muốn hỏi Lộc Kim thì đột nhiên thấy cậu vươn tay ra, từ tầng hai lấy một đôi đưa cho hắn.
Thấy là mới, Phó Ngọc quay đầu hỏi: "Mới mua à?"
Lộc Kim gật đầu, tiếp tục tháo dây giày.
Phó Ngọc cúi xuống xem, cũng là đôi mới, cả hai đều có đôi dép giống nhau, đều là con thỏ nhỏ.
Không cần suy nghĩ cũng biết là ai đã mua.
Nhưng tại sao đôi của hắn lại màu hồng, màu hồng của "hoa anh đào" dành riêng cho con gái, chỉ cần nhìn là đã đau mắt.
Lộc Kim mang đôi dép lông thỏ màu xanh lên, trả lời những suy đoán trong lòng hắn: "Tớ không thích màu hồng."
Phó Ngọc đã biết điều này từ thuở ấu thơ, vì vậy hắn hỏi: "Vậy sao không mua hai đôi màu xanh?"
"Cậu hỏi mẹ tớ ấy." Lộc Kim cầm cặp sách và đi vào phòng ngủ, bắt đầu phàn nàn về mẹ của mình, "Cậu không biết tớ phải nói bao lâu mới được giữ lại đôi này..."
Khóe miệng Phó Ngọc giật giật, thở dài trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-ngu-dan-nha-toi/2755012/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.