Sau khi trở lại nhà họ Hằng, Lưu Trạch Hằng định vào bếp nấu cơm, Lưu Tiêu Di lấy nguyên liệu trong tay anh nói: “Để em nấu cho…”
“Được.” Lưu Trạch Hằng đã lâu chưa được ăn cơm cô nấu, tuy không phải là quá ngon nhưng lại nhớ đến khoảng thời gian mỗi khi đi làm về lại được ăn cơm vợ nấu, có lúc tăng ca còn có đồ ăn khuya.
Lưu Trạch Hằng nhắc: “Đừng quên bỏ thêm muối.”
“Lâu rồi không nấu không biết bây giờ có quen không nữa.” Lưu Tiêu Di nghịch ngợm lè lưỡi nói.
Lưu Tiêu Di vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu, Lưu Trạch Hằng không có chuyện gì làm, dựa vào cửa bếp nhìn Lưu Tiêu Di vo gạo, rửa rau… Động tác quen tay, thuần thục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau khi dạy cô nấu cơm hình như cũng chưa từng thấy cô xuống bếp bao giờ. Nhớ lúc cô vừa mới học, chân tay lóng ngóng, đổ nước vo gạo cũng làm đổ gạo, lúc chiên trứng chảo để nóng quá làm lửa bùng to lên, còn lúc làm cá thì làm vỡ cả mật khiến nguyên cả con cá đều bị đắng…
Lúc đó dạy cô nấu ăn được so với nghiên cứu khoa học còn có cảm giác thành tựu hơn rất nhiều.
Trước mắt hoàn cảnh gia đình bọn họ sau khi kết hôn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nay-ta-khong-can-nua/935770/chuong-32.html