“Tôi thích cậu, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”
Đường phố vẫn như cũ ầm ĩ, hai người lại yên lặng, tiếng nói chuyện phiếm của người đi đường đi ngang qua không lọt vào tai hai người.
Lưu Tiêu Di ngước mắt nhìn Lưu Trạch Hằng, đôi mắt thâm thúy của anh mang theo thâm tình hiếm thấy nhìn cô, chờ đợi đáp án.
“Cậu gạt người.” trong đầu Lưu Tiêu Di ùa vào ký ức trước kia Lưu Trạch Hằng luôn đối với cô xa cách, sau khi kết hôn anh cũng như thế này. Cô không tin Lưu Trạch Hằng thích cô, trong lòng tràn đầy ủy khuất, hốc mắt ướt đẫm.
“Tôi nói thật.” Thái độ của Lưu Trạch Hằng thực thành khẩn.
Tuy rằng Lưu Tiêu Di đưa ra yêu cầu ly hôn với Lưu Trạch Hằng, nhưng trong lòng cô vãn còn yêu anh. Liền tính, trở lại năm 2007 này, cô vẫn thường tự nhủ cố gắng học tập, tranh thủ có một ngày thoát ly đại băng sơn.
Kỳ thật, cô vẫn không thể bỏ anh xuống được.
Từ nhỏ cô đã thích anh, mãi cho đến 27 tuổi, nếu cô còn sống ở thời gian kia thì có lẽ sẽ còn thích anh đến 37 tuổi, 47 tuổi……
Cô yêu anh đã thành thói quen, anh đã trở thành một bộ phận trong thân thể cô, quan trọng giống như tim đập.
Chính là, anh sống nhiều năm như vậy, vẫn luôn tản ra hơi thở lạnh lẽo cự người ngàn dặm, ngay cả người nhiệt tình như cô cũng bị anh bức thành bệnh trầm cảm.
Cô trách anh, đem một Lưu Tiêu Di thiên chân hoạt bát biến thành một Lưu Tiêu Di mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nay-ta-khong-can-nua/935763/chuong-25.html