“Muốn học mỹ thuật?” Lưu Trạch Hằng thanh âm lộ ra chút ôn nhu.
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Trạch Hằng. Nam sinh hiếm khi thể hiện ôn nhu, chỉ khi cô sinh bệnh mới mới lộ ra một chút, hiện tại lại thể hiện làm cô có chút không khỏe.
“Trạch Hằng……”
Lưu Tiêu Di nhớ tới trước kia mỗi khi mình không vui luôn muốn dựa vào ngực hắn, không muốn nói lời nào. Hắn hỏi cô sao vậy, cô luôn cười cười không nói. Bởi vì chỉ cần được ở cạnh hắn, những chuyện không vui cũng không là gì cả.
Cô nghĩ vậy, cũng làm như vậy, hình thành thói quen tựa lên người hắn tìm kiếm sự an ủi.
Nàng nghĩ, liền làm như vậy, thói quen tính ở hắn trên người tìm kiếm an ủi.
Thân mình hướng về phía hắn hắn, dựa vào ngực hắn……
Chỉ là mượn dựa một chút, một chút là tốt rồi……
Tuy rằng người này còn không phải là chồng cô.
Cô không rõ ý nghĩa của việc cô quay lại thời gian này, trước khi trọng sinh cô giận dỗi với Lưu Trạch Hằng, náo loạn muốn ly hôn, tỉnh lại không hiểu được tại sao mình lại quay về thời gian 10 năm trước. Hiểu rõ tình hình, sau đó quyết định sẽ không giống như trước kia luôn sống chết vô lại mà quấn lấy Lưu Trạch hằng, tốt nhất là sau khi thi đại học, không cần học chung ở một thành phố, về sau lỡ mình không buông bỏ được Lưu Trạch Hằng cũng sẽ không đi xem trộm hắn.
Cô cho rằng đây là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh, nhưng khi thực hiện lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nay-ta-khong-can-nua/241833/chuong-14.html