14. Thẳng thắn
Tác giả: Sanh Noãn
Editor: Left Dimple
Hai người một đường không nói gì.
Tiểu Dữu Tử nhìn cổ tay bị anh nắm chặt, có chút đau, nhưng cũng không muốn thoát khỏi.
Mũi bỗng nhiên chua xót, lại muốn rơi nước mắt. Gần đây không biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt này hình như bị hỏng, luôn phải rớt đậu vàng. ≧ ﹏ ≦
Về đến nhà, bàn tay của Tiểu Dữu Tử đột nhiên được nới lỏng.
“Đi nghỉ ngơi đi.”
Thanh âm Lê Sâm lạnh lùng.
Anh chưa bao giờ nói chuyện với bưởi nhỏ bằng giọng điệu này.
Tiểu Dữu Tử không ngẩng đầu nhìn anh, cổ tay vừa rồi bị buông ra hiện một mảnh đỏ bừng, cố nén cho nước mắt muốn tràn ra.
“Anh lại muốn đi à?” Âm thanh rất mềm còn nhẹ.
Bây giờ cậu giống như một con mèo con bị thương, cần phải được dỗ dành, được nuông chiều, được yêu thương, được chăm sóc, nhưng không dám biểu hiện hết, chỉ có thể trông mong đáng thương yếu đuối hỏi ra một câu "Anh lại muốn đi à?"
Lê Sâm không trả lời vấn đề này, chỉ dùng cùng một giọng điệu nhấn mạnh: "Trở về ngủ."
Tiểu Dữu Tử bĩu môi lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Em không muốn ngủ." Cậu không muốn ở một mình trong ngôi nhà này nữa.
“An Du, em rốt cuộc muốn làm gì?” Lê Sâm đỡ trán, anh sắp không nhịn được nữa.
“Lê Sâm, có phải anh không muốn quan tâm em nữa không?”
Hai giọt nước mắt cùng những lời này đồng thời tuôn ra, Tiểu Dữu Tử ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt tinh linh ngày xưa giờ phút này lại không còn ánh sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-muon-tro-thanh-vo/1155553/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.