Nhan Tiếu nghiến răng cố đợi đến lúc hết giờ làm việc, vẫn không có cách giải quyết nào, yêu nghiệt vẫn đến như đã hẹn.
Nhan Tiếu đang thẫn thờ thu dọn đồ đạc thì nghe thất cô bạn trực ở ngoài đột nhiên cao giọng nói: “Tiếu Tiếu hả? Chị ấy ngồi ở ô trong cùng, anh cứ vào thẳng đó đi. Tiếu Tiếu, có Đông Gioăng tìm chị này!”.
Cô bạn này được mọi người đặt cho biệt hiệu là “chiếc loa di động”, được trao tặng vinh dự này, đương nhiên là phải nhanh mồm nhanh miệng rồi.
Nghe thấy giọng phát thanh của cô, đồng nghiệp trong cả văn phòng đều thò đầu ra khỏi ô làm việc của mình ngó tình hình.
Bị gọi đột ngột như vậy, Nhan Tiếu giật nảy mình, tập công văn trên tay rơi bụp xuống đất, giấy bay lả tả.
Đang lúc luống cuống thì Văn Dịch bước vào, hắn ngồi xuống nhặt giấy tờ lên, sau khi sắp xếp gọn gàng mới đặt vào tay cô, nhân tiện gõ vào đầu cô một cái, trách: “Sao mà vụng về vậy?”.
Một động tác đơn giản, một câu nói đơn giản, cộng với gương mặt rạng rỡ của yêu nghiệt, bầu không khí mờ ám đã lan tỏa giữa hai người. Nếu chỉ có hai người, yêu nghiệt đã ôm cô nũng nịu gọi “em yêu” rồi, Nhan Tiếu cũng cảm thấy bình thường, nhưng hiện tại…
Ngoái đầu nhìn các đồng nghiệp, lúc này đã quá giờ tan sở, thường ngày, lúc này mọi người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi từ lâu, ai nấy đều khoác túi xếp hàng đợi dập thẻ rồi, có khi người nhanh nhất đã đến cổng bến tàu điện ngầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-soi/1913865/chuong-6.html