Chương trước
Chương sau
Càng nghĩ Tiếu Sam lại càng thấy đau lòng cho Hàn Mặc Thần, cô đột nhiên dừng lại, đưa bàn tay nhỏ của mình lên mặt hắn, vì chiều cao chênh lệch nên cô phải chật vật nhún gót chân lên.
Trong khi Hàn Mặc Thần đang sững người thì bàn tay mềm mại của cô đã đưa tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt thẳng lông mày của hắn ra. Dáng vẻ cô rất tập trung, cứ vuốt như thế, đến khi lông mày hắn giãn thẳng ra, cô mới hài lòng lui lại.
Tiếu Sam mỉm một nụ cười nhẹ, giọng dịu dàng
" Tiểu Thần, cậu đừng buồn nữa có được không ? ". Cô rất đau lòng.
Hàn Mặc Thần biết tại sao cô lại nói như thế, trong lòng hắn chợt vui mừng. Tiếu Sam rất ít khi nghiêm túc thể hiện tình cảm của cô bằng lời nói. Cho nên lần này đột nhiên nghe cô nói thế này, hắn lại cảm thấy hơi ngạc nhiên, tâm tình hỗn loạn.
" Tiểu Sam Sam, tớ... "
" Không phải là lỗi của cậu ! ". Cô ngắt lời hắn, mạnh mẽ nói câu nói kia ra. " Nếu cậu vẫn tự trách bản thân mình... vậy được, chúng ta tới nhà Giang Cửu ! "
Sau đó liền hùng hổ kéo hắn đi. Hàn Mặc Thần không thể đoán được cô muốn làm gì, chỉ có thể đi theo cô.
Hai người tới nhà Giang Cửu, Tiếu Sam còn lén gọi Lâm Tần Y đến luôn. Cho nên lúc bốn người chạm mặt nhau, thì hết ba người ngạc nhiên sửng sốt rồi.
Giang Cửu lúng túng, từ trước tới giờ Tiếu Sam còn chưa thấy dáng vẻ này của cậu ta, bất đắc dĩ đứng ra, để bốn người ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Tần Y cũng không biết có chuyện gì, lạnh nhạt nhìn Tiếu Sam
" Cô gọi tôi đến đây làm gì ? "
Tiếu Sam hắng giọng trả lời
" Vốn dĩ tôi sẽ không làm thế này, vì tôi cảm thấy như vậy rất ích kỉ. Nhưng các người nói tôi ích kỉ cũng được, tôi chỉ muốn mọi người rõ ràng một chút. "
Giang Cửu nhìn chằm chằm Hàn Mặc Thần, lại nghe Tiếu Sam nói, còn thấy vẻ mặt giống như khẩn cầu của cô, cậu đã lờ mờ biết tại sao cô lại làm vậy, cho nên suy nghĩ một chút liền chủ động theo cô
" Hàn Mặc Thần, cậu đang giận tôi đấy à ? Sao mấy ngày này không liên lạc thế ! Cái tên tiểu tử này, không phải là đang tự trách đấy chứ ? ". Vừa nói, vừa vỗ lên vai Hàn Mặc Thần một cái, giống như lúc trước họ vẫn thường đùa giỡn như thế...
Hàn Mặc Thần im lặng.
Giang Cửu thở dài, liếc mắt qua Lâm Tần Y vẫn ngồi im, ánh mắt hướng về phía Hàn Mặc Thần, trong lòng cậu ta cảm thấy khổ sở, chậm rãi mở miệng
" Hàn Mặc Thần, cậu tự trách thế này, ngược lại làm tớ tự trách chính bản thân phải để người anh em phiền muộn thế này đấy ! Tớ cũng sắp đi rồi, cậu định cứ mang bộ dạng này tiễn tớ sao ? "
Tiếu Sam đang ngồi nghe, chợt nhíu mày lên tiếng
" Chờ chút, cậu nói cậu đi đâu ? "
Lâm Tần Y cũng liếc mắt nhìn Giang Cửu, trong lòng mơ hồ hoang mang.
" Cậu vẫn chưa biết à ? Tớ... về lại bên kia ! ". Giang Cửu cười nói, không hiểu sao nụ cười này chợt chói mắt quá, chói chang che đi nỗi ưu sầu bên trong.
Tiếu Sam hơi sửng sốt, không ngờ là cậu ta lại chọn đường lui này.
Lâm Tần Y cũng chấn động không kém. Cô ta chỉ nghĩ rằng, cho dù có từ chối tình cảm này thì Giang Cửu cũng sẽ buồn mấy ngày rồi lại trở về như cũ. Một người luôn ở cạnh cô ta mọi nơi mọi lúc, giờ lại sắp bỏ mặc cô ta. Nghe một chút đã khó thích ứng được, trong lòng lại trùng xuống.
Giang Cửu nhìn mọi người đều im lặng, gượng cười một cái
" Ài, tớ nói này, cũng chỉ là về lại thôi, dù sao cũng phải về, về sớm về muộn như nhau, mọi người sao cứ làm như tớ sắp đi luôn không trở lại vậy. Những dịp nghỉ có thể về tớ sẽ về thăm mọi người, không phải chúng ta còn có weibo sao, có thể nói chuyện thường xuyên !"
Dường như không khí lại trùng xuống thêm một ít. Hàn Mặc Thần chợt ngẩng đầu lên, hắn đưa mắt ai oán nhìn Giang Cửu, giọng nhẹ tênh
" Đến lúc đó, cậu về thăm tớ mà không mang quà về, tớ khẳng định sẽ cho cậu một trận đấy ! "
Hai người họ nhìn nhau một cái, sau đó chợt cười.
Vẫn là anh em, vẫn là bạn bè ! Một ánh mắt, một câu nói, hiểu được nhau, là tri kỉ.
Mấy người họ ngồi chơi một lát, sau đó Hàn Mặc Thần và Tiếu Sam ra về trước. Cô cũng quăng luôn chuyện bắt Lâm Tần Y ba mặt một lời nói chuyện ra sau đầu, tung tăng ra về.
Còn lại Lâm Tần Y và Giang Cửu. Lúc nãy cô ta vẫn luôn ít nói. Thật ra chuyện Giang Cửu trở về này, cô ra chỉ ngạc nhiên, vì sớm muộn gì cô ta và Hàn Mặc Thần cũng phải về bên kia. Ba người họ sớm sẽ tụ họp lại như cũ.
Cô ta không có cách nào đánh bại Tiếu Sam, nhưng bắt buộc Hàn Mặc Thần, cô ta có.
Mấy ngày qua đã nói rõ mọi chuyện với cha cô ta, ông ấy bảo cô chuẩn bị quay về, chuyện Hàn Mặc Thần quay về bên này cứ yên tâm để cha cô ta lo. Lân Tần Y tin tưởng cha cô ta sẽ làm được.
Cho nên Tiếu Sam, cô hãy tận hưởng những ngày cuối cùng bên cạnh Hàn Mặc Thần đi !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.