Đứng ở hành langkhách sạn, Thẩm Ninh Ninh run rẩy một hồi. Nhìn khuôn mặt giận dữ củaMạc Từ Duệ, cô than nhẹ xúi quẩy, trong lòng như có hàng nghìn con kiếnchạy qua, rối như tơ vò.
“Anh Từ Duệ, em sai rồi. Em xin lỗi, em không nên như vậy. A, là do tinh nhắn kia, đúng vậy, là do tin nhắn, em…..”
Thực hiện chính sách nhận tội sẽ được khoan hồng, Thẩm Ninh Ninh như conbạch tuộc quấn chặt lấy người Mạc Từ Duệ khẽ lắc lắc, không ngừng nhắclại:
I’m sorry.
Gỡ tay Thẩm Ninh Ninh ra,Mạc Từ Duệ khoác chiếc áo comle lên người cô, rồi kéo cô đến bãi đỗ xe.Tất cả mọi hành động đều làm trong sự im lặng đến đáng sợ, mặt anh vẫnđen một cách bất thường.
Ninh Ninh ngoan ngoan leo lênxe, lòng suy tính phương pháp đối phó với sóng dữ trước mắt. Cô cắn nhẹmôi, chết tiệt, kinh nghiệm tiểu thuyết dày dạn bao nhiêu năm trời củacô cũng chưa có biện pháp giải quyết khi đánh ghen nhầm người.
“Anh Từ Duệ.” Khẽ gọi một tiếng.
“Tiểu Duệ.” Lại một tiếng nữa.
Không gian vẫn yên ắng một cách lạnh lẽo.
Mạc Từ Duệ siết chặt tay trên vô lăng, ánh mắt như chăm chú nhìn vềphía trước, tốc độ xe kinh người lái về biệt thự Hoàng Viên.
Xe chạy vào cổng biệt thự, rồi chạy vào gara, thoáng chốc Thẩm NinhNinh thấy như mình đang ngồi trên đống lửa, giống như có hàng vạn kimchâm vào mông, không một phút giây chịu đựng được nữa, cô rất muốn phinhanh lên phòng, tắm rửa và đánh một giấc. Nhưng, đời ghét nhất chínhlà…… người bên cạnh vẫn bất vi sở động.
“Anh Tiểu Duệ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-ong-xa-ho/559492/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.