"Tôi nói không được là không được." Nghê Nhạc Hiên nói.
Sau đó, Mộ Phong để "áo mưa" trả lại, liếc qua tôi:
"Em gái ngoan, chờ lần sau anh trai của em không ở đây, anh lại tới tìm em nha."
Ngực Nghê Nhạc Hiên đập phập phồng, tôi cảm giác được tim anh đập vô cùng nhanh, vì thế muốn thoát ra rồi chạy trốn.
Anh một tay bắt chéo tôi ra đằng sau lưng, tôi buộc dựa người vào anh, tay kia bóp cằm tôi ép tôi ngẩng đầu lên, với chiều cao là ưu thế anh khinh bỉ nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt sắc bén.
"Anh trai tốt mang em gái đi mua 'áo mưa'? Lâm Du, em biết tự ái không? Em với anh ta biết nhau được bao lâu? Một tuần? Hai tuần?"
Giọng anh vô cùng cao ngạo, giống như mắng tôi chỉ vì thương hại thôi.
Tôi ra sức thoát ra khỏi vòng vây, hung hăng đẩy anh ra, "Không liên quan đến anh! Em trưởng thành rồi! Em có thể kết bạn, có thể có bạn trai, có thể kết hôn! Việc đó không liên quan gì đến anh cả!"
Nói xong tôi tuỳ ý lấy hai hộp "áo mưa" trên kệ hàng, trừng mắt nhìn anh, "Ngay cả mua cái này cũng không liên quan gì đến anh!"
Đại khái là anh bị tôi doạ, nhét cái hộp về chỗ cũ, khom lưng bế tôi đi một mạch ra ngoài, ngay cả người bán hàng thấy thế cũng choáng váng.
Về tới chung cư đúng lúc gặp Mộ Phong ra ngoài vứt rác, Nghê Nhạc Hiên mặt mày cau có nhìn chằm chằm hắn, "Còn muốn ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-nhan-vien-phong-chay/2615670/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.