Editor: RG
Hai mắt bé con trừng lớn, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, bàn tay nắm thành quyền khua khua.
Lãm Nguyệt: "Ha ha ha, đáng yêu quá!"
Bé con nhắm mắt lại, tay nhỏ nắm chặt chiếc mền, gương mặt bánh bao sa sầm, thân mình tròn vo gian nan quay đi.
Lãm Nguyệt khụ hai tiếng, vỗ cỗ cái mông bé xíu trắng nõn.
Sét đánh giữa trời quang!
Bé con gian nan ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt với cô.
Lãm Nguyệt nhìn đôi mắt tràn đầy "chờ mong" kia, nghĩ đến những gì mà Thái Hậu đại nhân vừa mới dặn dò, dứt khoát ở trên mông nhỏ hôn xuống "Bảo bảo thật ngoan!"
Trẻ con đều thích được khen, nên tích cực khen chúng thật nhiều.
Bảo bảo nào đó đem mặt úp vào trên giường.
"Bảo bảo mệt sao?" Sợ bé con không thở được, Lãm Nguyệt vội vàng đem bé ôm lên, vỗ vỗ lưng bé, "Ngoan, chị ôm!"
Khuôn mặt non nớt không chút biểu tình.
Lãm Nguyệt từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo phông.
Đem khuyên tai tháo ra, tiện tay ném lên bàn trang điểm.
Nghe nói trẻ con thích những đồ vật lấp lánh, còn thích bỏ vào miệng cắn, quan trọng nhất là nếu bị bé con tóm được mà kéo, tai cô sẽ đứt mất.
Cô ngồi ở trên ghế sô pha, ôm bé con lên đùi, cầm lấy áo phông nhẹ nhàng quấn quanh người bé.
"Ngoan nha, chúng ta cùng ra ngoài," Lãm Nguyệt vừa quấn vừa dỗ dành, "Chỉ có lưu manh mới không mặc quần áo đi ra đường!"
Sợ bé không hiểu lưu manh là gì, cô lại nghiêm trang bổ sung "Sâu nhỏ của bảo bảo sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-nam-than/1749345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.