Những ngày sau, chúng tôi luôn phải ở lại rất muộn để tập luyện.
Chặng đường tập luyện với tôi mà nói đúng là ác mộng. Để làm tiết mục mới mẻ, bọn chú lùn chúng tôi phải gân cổ gào thét nhảy nhót một cách hết sức ngu xuẩn. Làm bạn diễn với những kẻ chuyên hát lệch tông, miệng tôi cũng không khỏi lệch nốt. Chưa kể màn dancing trong rừng cùng muông thú, màn “bài ca lao động hùng tráng”, lộn xộn tới mức tôi chỉ muốn trực tiếp lăn ra ngất xỉu.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi thì thào đề nghị Sắc Nữ:
- Hoàng hậu nương nương, xin hãy ban chết cho con, để con được ra đi trước khi hình tượng bị hủy hoại trong tay đồng bọn.
Sắc Nữ vẻ mặt thông cảm, nhẹ nhàng an ủi:
- Ta nói, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Bên phía Bạch mỹ nữ và Đại Nhân, tình hình cũng không mấy tốt đẹp. Đại Nhân vì một lí do nào đó mà kịch bản vài dòng cũng không chịu thuộc, mỗi lần diễn lại chế ra một câu thoại động trời. Đại loại kiểu:
- Ôi! Bạch Tuyết, mụ hoàng hậu độc ác sao có thể vì hận thù mà biến nàng thành bộ dạng xấu xí thế này?
- Ôi đáng hận làm sao, khiến nữ nhân phải chết trong bộ dạng kinh khủng như vậy, còn đau đớn hơn là cho bom nổ chết.
Thái độ cà chớn của hắn khiến tôi nóng mắt không nhịn nổi chỉ muốn đánh cho bầm dập. Kì lạ là Bạch mỹ nhân không biết lấy đâu ra lòng khoan dung độ lượng vô biên mà dung túng cho hắn hết lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-dai-nhan/114185/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.