Ba mẹ tôi làm việc bận rộn quanh năm, ít khi quản đến việc tôi đến giờ có chịu ngồi vào bàn học không, ngày nghỉ có tụ tập chơi bời không. Không phải họ vô tâm với con cái, mà bởi tôi vốn dĩ trời sinh cần cù chăm chỉ. Đi học luôn đứng hạng nhất, thi văn luôn được giải cấp tỉnh. Họp phụ huynh khiến bao người tan cửa nát nhà (theo nghĩa đen) nhưng gia đình tôi càng thêm hòa thuận thắm thiết. Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ khi tôi lên Trung học.
Ai nói tôi nhạt nhẽo, thiếu muối thì không có người theo đuổi? Năm lớp 6, 14/2 từng có bạn trai đến tận nhà tôi tặng quà. Dù sau đó sự xuất hiện tình cờ một cách bất bình thường của Đại Nhân làm câu chuyện không thể tiếp diễn thêm nữa, nhưng không có nghĩa không còn ai chịu theo đuổi tôi. Sinh nhật cùng năm, một cậu bạn đặt hoa và gấu ở cửa hàng đối diện Tiểu học. Khi xe đạp của tôi vừa mới xẹt qua đã bị chủ cửa hàng chặn đầu xe ấn hoa vào tay, ấn gấu vào giỏ. Tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt chưa kịp phản ứng, thì Đại Nhân từ đâu phóng đến nhanh như một cơn gió, đem cả hoa và gấu từ chỗ tôi phóng vụt đi. Tôi trân trối nhìn theo, không phản kháng. Mãi đến một ngày của hơn chục năm sau, một số lạ gọi vào máy Đại Nhân. Hắn đang tắm, gân cổ nói vọng ra.
- Tiểu Hồng, nghe máy giúp đại gia.
Hắn cũng không thèm quan tâm xem ai gọi tới.
Tôi ấn loa ngoài, một giọng nữ mê mẩn vang lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-dai-nhan/114176/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.