Thẩm Ngôn đứng im tại chỗ như bị sét đánh trúng, hồn cũng đã bay lên trời. 
Triệu Lâm Tô không quan tâm đến dáng vẻ sét đánh của cậu, bởi vì vừa chạm mắt với Thẩm Ngôn xong, cũng chính vào giây thứ tư, hắn đã xoay người mở cửa xe, bỏ lỡ biểu cảm vô cùng phong phú của Thẩm Ngôn. 
Triệu Lâm Tô vào xe rồi Thẩm Ngôn mới tỉnh táo lại. 
Cậu vừa nhìn thấy gì vậy? 
Cậu không nhớ nổi, cậu mất trí nhớ rồi sao? 
Tiếng lốp xe đè xuống mặt đất từ xa tới gần, dừng lại bên cạnh Thẩm Ngôn. 
Triệu Lâm Tô hạ cửa kính xe, hơi nghiêng đầu nhìn cậu: "Lên xe đi, sắp đến giờ tắc đường rồi". 
Thẩm Ngôn giật nảy mình, ánh mắt chậm chạp chuyển hướng vào trong xe. 
Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu. Bởi vì muốn nói chuyện với cậu, gương mặt hơn hơi nghiêng về phía ghế phụ lái, hai chữ [Thẩm Ngôn] cũng theo đó nghiêng sang. 
Ánh mắt Thẩm Ngôn dừng lại trên hai chữ nghiêng nghiêng ấy. 
Ánh mắt nhìn thẳng, não bộ ong ong. 
"Lên xe". 
Triệu Lâm Tô lặp lại lần nữa, thái độ lần thứ hai đã không còn tốt như lần đầu, cợt nhả châm chọc: "Đi thêm hai bước cũng không chịu, cửa xe cũng lười mở? Cậu chủ à, cậu thật quý giá quá". 
Cánh tay Triệu Lâm Tô dài, từ bên trong thò người qua ghế lái phụ mở cửa xe, "Lên xe đi, mày còn không lên, tao sẽ cho mày chen tàu điện ngầm đấy". 
Thẩm Ngôn vô thức bước lên. 
Vừa lên xe, việc đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520752/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.