Tam giác vững bền lần nữa tề tựu. 
Người mừng nhất chính là Chu Ninh Ba. Con người cậu ta không giỏi xã giao, sau khi kết bạn với người khác chỉ có một cách đối xử: liều mạng tốt với bạn bè, nỗ lực trả giá hết thảy, nài nỉ người ta thân thiết với mình. Vất vả lắm mới có người bạn như Thẩm Ngôn, còn mua một tặng một kèm thêm Triệu Lâm Tô nữa, cậu ta cảm thấy mình kiếm được món hời, vô cùng quý trọng mối quan hệ bạn bè giữa họ. 
"Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?" 
Trên đường tới lớp học, Chu Ninh Ba đã đưa ra đề nghị trước, tránh cho chính mình lại rơi vào tình cảnh ăn cơm một mình thật thảm thương. 
Thẩm Ngôn nói: "Được". 
Trong mối quan hệ tam giác của bọn họ, Thẩm Ngôn chính là người đưa ra quyết định, hầu như Chu Ninh Ba đều nghe theo lời cậu. Mặc dù Triệu Lâm Tô độc miệng nhưng bình thường rất ít khi hắn phát biểu ý kiến phản đối, chuyện này khiến Thẩm Ngôn luôn âm thầm tự coi chính mình là đại ca của cả hội. 
Thật ra, trong số ba người, cậu nhỏ tuổi nhất. 
Năm đó lúc Triệu Lâm Tô nhập học, tuổi của hắn đã lớn hơn tuổi cậu, nhưng ngay cả lý lịch học sinh cũng không có. 
Tuy vậy bằng cấp xịn sò của bố mẹ hắn vẫn dễ dùng, có thể giúp hắn chen chân vào lớp bọn họ học trước, sau đó mới tìm cách đăng ký lại. 
Năm ấy, ông cụ Triệu cũng rất khó nghĩ. 
Thằng cháu này của ông nhìn xa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520744/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.