Chương trước
Chương sau
Buổi sáng thứ năm, Thẩm Ngôn chuẩn bị xong ppt dùng để thuyết trình, bốn thành viên trong nhóm hẹn nhau tại một phòng học trống trước giờ học kiểm tra lại lần cuối cùng.

Mặc dù Thẩm Ngôn không thích thái độ không tôn trọng hai cô gái của Chương Khiêm, nhưng cậu là người "công tư phân minh". Cậu luôn nghiêm túc hoàn thành tất cả các công việc chung của nhóm, cũng không tỏ thái độ đặc biệt gì đối với Chương Khiêm. Chủ yếu cậu không muốn trong quá trình làm việc nhóm các bên đều xấu hổ, dù sao hai cô gái đều rất thông minh, cậu không nghĩ họ sẽ gây ra chuyện gì.

Thẩm Ngôn ngồi trong phòng học xem lại ppt, lúc này ở ngoài cửa có người gõ một tiếng.

Người đến chính là Liêu Tĩnh.

"Chào". Thẩm Ngôn giơ tay chào hỏi.

Liêu Tĩnh xách túi đi thẳng tới bên cạnh, sau đó vươn một cánh tay chống lên mặt bàn trước mặt Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn: "?"

"Tôi đã từ chối Chương Khiêm rồi".

"Ồ..." Thẩm Ngôn gượng gạo lên tiếng: "Chúc mừng?"

"Tôi cảm thấy cậu không tệ".

Thẩm Ngôn ngây dại.

Mái tóc dài của Liêu Tĩnh phủ xuống mặt bàn, cô dùng tư thế và giọng điệu vô cùng mạnh mẽ nói: "Thế nào? Cậu có muốn cân nhắc đến chuyện hẹn hò với tôi không?"

Não bộ Thẩm Ngôn trống rỗng trong một chớp mắt, cậu bối rối đến độ kéo theo cả chiếc ghế lùi về phía sau.

Tiếng ma sát chói tai vang lên trong lớp học cực kỳ vang vọng.

Thẩm Ngôn hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, trên đầu Liêu Tĩnh vẫn còn cái tên Hoàng Mộng Tuyền.

Chỉ số vô lý của câu chuyện hiện giờ có lẽ đã dâng cao đến độ bước vào được top ba những sự kiện hoang đường nhất cậu gặp phải gần đây!

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười của con gái âm vang truyền tới, quanh quẩn trong phòng học trống không. Thẩm Ngôn trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Mộng Tuyền xách túi đi vào trong.

"Tớ đã nói cậu sẽ làm cho cậu ấy sợ hãi rồi mà". Hoàng Mộng Tuyền che miệng cười nói.

"Thì ra lá gan của cậu nhỏ như vậy". Liêu Tĩnh đứng thẳng dậy, cũng thu lại bàn tay đang chống trước mặt bàn của Thẩm Ngôn: "Thật trong sáng quá".

"Đúng không?" Hoàng Mộng Tuyền cũng tiến lại đây, dựa nửa người vào Liêu Tĩnh, "Trai đẹp, đừng sợ, đùa cậu chút thôi".

Năm phút sau, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng rõ ràng tình huống hiện tại.

"Cho nên hai người các cậu thật sự đã..."

Hai cô gái cùng cười với cậu.

"Tớ còn bảo phương pháp của cậu chẳng có kết quả gì, nào ngờ sau khi trở về phòng ký túc xá, cô nàng này liền chất vấn tớ, hỏi rằng có phải tớ thực sự muốn phát triển quan hệ gì đó với cậu hay không, gấp gáp đến độ suýt nữa bật khóc".

Hoàng Mộng Tuyền cười tủm tỉm.

Vẻ mặt của Liêu Tĩnh thì vẫn là dáng vẻ không dễ chọc vào: "Lúc Chương Khiêm theo đuổi tớ, không phải cậu cũng như vậy sao? Suốt ngày ăn nói kỳ quặc".

"Hừ, cậu cố ý chọc giận tớ."

"Cậu là người đầu tiên khuyên tớ nên chấp nhận để cho Chương Khiêm theo đuổi..."

"Nhưng cuối cùng cậu vẫn thiếu kiên nhẫn trước".

"Nếu con người Thẩm Ngôn giống Chương Khiêm, tớ chắc chắn mình có thể bình tĩnh được".



"..."

Thẩm Ngôn ngồi trên ghế, cơ thể lặng lẽ co về phía sau.

Xem ra hai cô gái này "cãi nhau" không phải vì mối quan hệ của họ không tốt, đây chính là phương thức sống chung của họ.

Đến khi không còn cãi cọ, hai người bọn họ lại bắt đầu nắm tay tựa sát vào nhau như hai đứa trẻ sinh đôi, nhìn nhau mỉm cười.

Hoàng Mộng Tuyền nhìn Liêu Tĩnh nói: "Nói tóm lại, tớ thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích tớ, hai chúng tớ đã quyết định sẽ ở bên cạnh nhau".

"Trước mắt chúng tớ còn chưa muốn công khai, cho nên..."

"Tôi hiểu".

Thẩm Ngôn làm một động tác kéo khóa bên ngoài miệng.

Một lát sau, Thẩm Ngôn hỏi: "Chương Khiêm đâu?"

"Cậu ta?" Liêu Tĩnh đáp: "Cậu ta bảo mình không khỏe".

Hoàng Mộng Tuyền bên cạnh cười thần bí: "Có lẽ còn đang vội vàng đi xoá bài viết, ngón tay bị chuột rút rồi".

Thẩm Ngôn: "..."

Quả nhiên, hai cô gái này căn bản không cần cậu giúp đỡ.

Thế nhưng Thẩm Ngôn vẫn rất vui vẻ, hình như đây là lần đầu tiên cái siêu năng lực dở hơi của cậu đã làm ra được chuyện tốt!

Sau khi đồng ý giữ bí mật, Thẩm Ngôn nhanh chóng vinh dự trở thành người "chị em tốt" mới của hai cô gái.

"Cậu ấy không phải gay". Hoàng Mộng Tuyền ôm tay Liêu Tĩnh, đính chính hộ Thẩm Ngôn.

Liêu Tĩnh nhìn về phía Thẩm Ngôn, gật đầu một cái như đã dự đoán được: "Quả thật không có mùi gay".

Nếu như không phải Thẩm Ngôn có phong cách đẹp trai kiểu trai thẳng như vậy thì lòng Liêu Tĩnh cũng chẳng đến nỗi quá mức rối loạn.

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Mùi gay là gì? Các cậu ngửi ra được sao?"

"Đương nhiên, giữa đồng loại luôn luôn có trực giác".

"Vậy các cậu cảm thấy lớp chuyên ngành của chúng ta có ai là gay không?"

Hoàng Mộng Tuyền đáp: "Nhiều lắm, tớ cảm thấy lớp chuyên ngành của chúng ta quá nửa là gay".

Thẩm Ngôn: "..."

Thẩm Ngôn thử dò hỏi: "Vậy cậu cảm thấy hai người bạn của tôi..."

"Hai người đó chắc chắn là trai thẳng".

"..."

Chuẩn lắm.

Triệu Lâm Tô thì cậu không xác định chứ Chu Ninh Ba vừa mới thất tình, cậu có thể hoàn toàn chắc chắn.

Xem ra chuyện dùng mắt thường xác định tính hướng không hề đáng tin.

Thẩm Ngôn vừa nghĩ như vậy, trong đầu lập tức "tinh" một tiếng.

Tại sao cậu lại cảm thấy mình không xác định được Triệu Lâm Tô chứ?

Triệu Lâm Tô, chắc chắn, phải là thẳng!

Ba người xem xét lại, xác định bản thảo không có vấn đề gì liền cùng nhau tới lớp học.

Hôm nay ba người bọn họ chậm trễ một khoảng thời gian, lớp học hiện giờ đã có rất nhiều người tới. Thẩm Ngôn dẫn theo hai nữ sinh, rất tự nhiên muốn gánh vác trọng trách tìm chỗ ngồi, nhưng Hoàng Mộng Tuyền kéo tay Liêu Tĩnh nhanh tay lẹ mắt tìm được chỗ trống ở hàng ghế sau, vẫy vẫy tay với cậu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn ngồi "cùng bàn" với toàn các bạn nữ.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tính cách ngoan ngoãn của cậu, cậu luôn được đối xử như một "nữ sinh".

Nghĩa là chuyên môn được ngồi cùng bàn với những bạn nam nghịch ngợm thích gây sự.

Sau này, cậu ngồi cùng bàn với Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô biến đổi từ một học sinh có vấn đề thành một học sinh mẫu mực, chủ nhiệm lớp muốn chuyển chỗ Thẩm Ngôn đến ngồi bên cạnh bạn học khác, Triệu Lâm Tô nhất quyết không đồng ý.

Triệu Lâm Tô còn nhỏ tuổi đã vô cùng nhạy cảm nhìn ra tác dụng của Thẩm Ngôn trong lớp học không khác gì một chiếc "bình cứu hỏa". Chủ nhiệm lớp mới có ý định hắn đã lập tức mang theo một hộp côn trùng đến đàm phán, chứng tỏ mình vẫn còn hoang dã chưa được thuần hóa, cần tiếp tục cải tạo thêm.

Nhưng mà, chuyện này Thẩm Ngôn không hề hay biết.

Cậu chỉ biết rằng sau khi ngồi cùng bàn với Triệu Lâm Tô, cậu không thay đổi bạn cùng bàn mới nào nữa.

Thẩm Ngôn thử tìm kiếm bóng dáng của Triệu Lâm Tô trong lớp học, tìm đằng trước không thấy đâu, quay đầu lại nhìn một vòng, lúc này mới phát hiện ra Triệu Lâm Tô đang ở vị trí cách chỗ của cậu ba dãy bàn, hơn nữa còn đang nhìn về phía bọn họ.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Ngôn lại trông thấy cái tên trên đầu Triệu Lâm Tô.

Lần này hai chữ [Thẩm Ngôn] đang trong hình thái hết sức khủng bố.

Thẩm Ngôn nghĩ thầm, hình như mỗi lần hai chữ [Thẩm Ngôn] này biến mất một thời gian, nó luôn quay trở lại với hình dạng đặc biệt đáng sợ.



Thẩm Ngôn giơ tay lên xem như chào hỏi.

Triệu Lâm Tô không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Thẩm Ngôn hơi xấu hổ. Lúc cậu rời mắt đi, tầm mắt đụng trúng một nam sinh ngồi phía đằng sau Triệu Lâm Tô, sau đó cái đầu mới quay được nửa vòng của cậu lập tức sững lại.

Hả? Đối tượng ảo tưởng của người này chính là [Triệu Lâm Tô]?

Ôi đệt?

Vẻ mặt Thẩm Ngôn đầy nỗi khó tin nhìn về phía cậu nam sinh nọ.

Cậu nam sinh này có bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ, trông rất ngoan ngoãn dịu dàng.

Thấy Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm chính mình, hình như cậu ta hơi luống cuống nhưng cũng lập tức phản ứng lại ngay, hơi nghiêng đầu về phía Thẩm Ngôn, mỉm cười.

Thẩm Ngôn: "..."

"Nhìn cái gì?" Đường Thần vừa cười vừa thầm trợn trắng mắt trong lòng, rời tầm mắt đi.

Cậu ta khác với một số cậu gay khác, không đến mức vừa trông thấy trai đẹp đã điên cuồng quỳ liếm.

Trai đẹp mà thẳng trong mắt cậu ta chính là thuốc trừ sâu. Cậu ta không có hứng thú đi uống thuốc trừ sâu, uống thuốc trừ sâu rồi, rửa ruột cũng không cứu được. Nếu có thời gian rảnh rỗi, chi bằng đi cắn cái bật lửa cho nhanh.

(*) Cắn bật lửa: Meme này bắt đầu phổ biến bởi một streamer tên là "Đao ca", có ý chế giễu các streamer tạo ra những nội dung không có ý nghĩa. "Đao ca" này mặc một bộ quần áo người dơi live cắn bật lửa sau đó đã xảy ra chuyện (nổ bật lửa, bùng cháy),tài khoản của anh ta cũng bị khóa.

Hai mắt Đường Thần nhìn chằm chằm cái gáy của Triệu Lâm Tô.

Chỉ cần nhìn phần gáy cậu ta đã đoán được người này hẳn là kẻ có ham muốn hết sức mạnh mẽ.

Biểu cảm đang suy ngẫm những thứ bậy bạ của Đường Thần hoàn toàn lọt vào trong mắt của Thẩm Ngôn.

Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, cậu quay đầu hỏi Hoàng Mộng Tuyền xem cô có quen biết chàng trai ngồi ở phía sau Triệu Lâm Tô hay không.

"Cậu ta hả? Đường Thần, tớ không thân cho lắm".

Thẩm Ngôn truy hỏi: "Cậu cảm thấy cậu ấy có phải..." nhướng mày.

Hoàng Mộng Tuyền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Ngôn: "Cảm giác không giống lắm".

Thẩm Ngôn: "..." Bỏ đi, cậu không nên tin tưởng cái trực giác quỷ quái giữa những đồng loại này.

Thật không ngờ, Triệu Lâm Tô cũng có ngày hôm nay, hắn cũng bị người ta ảo tưởng!

Tâm tình Thẩm Ngôn phức tạp, cậu cảm thấy như đã có người trả thù giúp cậu nhưng cũng lại cảm thấy bản thân không quá dễ chịu.

Triệu Lâm Tô là anh em tốt của cậu, anh em như thể tay chân, chín bỏ làm mười thì hắn không khác gì một bộ phận trên cơ thể của cậu, thế thì Đường Thần kia có khác gì đang ảo tưởng chính cậu không!

Nghĩ như thế, Thẩm Ngôn càng thêm tức giận, còn cảm thấy mình tức giận đúng lý hợp tình.

Cậu nghĩ rằng mình đường đường là một thẳng nam vô cùng tốt đẹp, ngoài chuyện ăn thiệt thòi để cho anh em tốt YY mình ra, những người còn lại, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Bỏ qua thầy Lương, vì cậu không dám đánh thầy.

Đợi đến khi các nhóm bắt đầu thuyết trình, Thẩm Ngôn ngạc nhiên phát hiện, Triệu Lâm Tô và Đường Thần thế mà lại là thành viên cùng một nhóm. Cậu càng giận!

Không chịu chăm chỉ học hành, đầy đầu đều là những thứ không tốt đẹp, như thế sao có thể học hành cho tốt được?!

[Thần Hi (tia nắng ban mai): Ôi, tôi căng thẳng chết mất thôi, tôi không nói sai cái gì chứ? Học sinh giỏi à, tôi không trình bày sai quan điểm của cậu, có phải không?]

Đường Thần vừa xuống liền nhắn tin vào nhóm chat chung mong được khen ngợi. Cậu ta cũng không tỏ vẻ thân thiết gọi thẳng tên mà học những thẳng nam còn lại, gọi Triệu Lâm Tô là học sinh giỏi.

Kết quả tin nhắn cậu ta mới vừa gửi đi đã phát hiện trong nhóm chỉ còn lại ba người.

Cậu ta mở ra xem kỹ.

Triệu Lâm Tô đã thoát khỏi nhóm.

Đường Thần: "..." Mẹ nó, cậu cho rằng mình cao quý lắm hả?

Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên một cái liền phát hiện người đang thuyết trình trên bục giảng hiện giờ là Thẩm Ngôn.

Công bằng mà nhận xét, diện mạo của Thẩm Ngôn cũng hoàn toàn là diện mạo mà cậu ta yêu thích. Đẹp trai đường hoàng, cười rộ lên mang theo cảm giác nhã nhặn có hương vị rất giống ánh nắng mặt trời, hơn nữa dáng người của cậu siêu tốt, cánh tay tinh tế, lúc nhấc micro lên, từng sợi từng sợi gân xanh nổi lên dưới làn da trắng cùng những đường cong cơ bắp trơn tru có vẻ thực gợi cảm. Vòng eo cũng nhỏ... không được không được. Đường Thần lạnh mặt ngồi nghiêm chỉnh, nhìn tiếp nữa sẽ sinh ra những suy nghĩ không thích hợp.

Thẩm Ngôn thuyết trình hết sức nghiêm túc, chuẩn bị cũng đầy đủ. Tuy rằng Đường Thần một không thích thẳng nam, hai không thích thẳng nam chiếm hố xí mà chẳng thèm đi ị, nên cho dù lòng mang theo thành kiến thì cậu ta cũng không thể không thừa nhận. Lời phát biểu của Thẩm Ngôn hết sức rõ ràng, tư duy logic sáng tỏ, trình bày được từng bước suy luận, đi sâu vào nội dung nhưng lại không làm mất đi sự thú vị. Người này không chỉ đẹp trai, đầu óc còn rất thông minh.

Đường Thần thầm nghĩ nếu như người này cong, cậu ta cũng không ngại theo liếm tầm một năm hai năm gì đấy.

Thẩm Ngôn đứng trên bục giảng, không hề hay biết kẻ ảo tưởng anh em tốt của mình đang thầm tiếc nuối không thể la liếm cậu. Cậu chỉ thẳng thắn cho Triệu Lâm Tô một ánh mắt – đây mới là thái độ học hành!

Mặc dù việc này chẳng có mấy liên quan đến Triệu Lâm Tô, thế nhưng hàm ý gửi vào đúng chỗ là được.

Thẩm Ngôn xuống khỏi bục giảng liền nhận được muôn vàn lời khen tặng của hai cô gái.

Đường Thần ở phía sau vừa nhìn vừa lắc đầu. Chậc chậc, tên thẳng nam trái ôm phải ấp. Cậu ta lại nhìn về phía Triệu Lâm Tô, nghĩ thầm, thấy chưa? Người ta rõ ràng là một cậu trai thẳng đấy.

Bài tập nhóm còn phải chấm điểm xong xuôi mới có thể tuyên bố, Thẩm Ngôn rất tự tin, cậu cảm thấy điểm số của nhóm bọn họ chắc chắn không thấp.

"Dĩ nhiên rồi, có trai siêu đẹp lên thuyết trình, chắc chắn chúng ta sẽ nhận được điểm A".

"Không đâu, các cậu cũng góp sức rất nhiều".



"Đúng rồi, quên mất, tặng cho cậu cái này".

Hoàng Mộng Tuyền đưa cho Thẩm Ngôn một chiếc túi giấy: "Bánh ngọt hai đứa chúng tớ cùng mua". Cô híp mắt cười với cậu: "Cảm ơn cậu".

"Các cậu khách khí quá".

Thẩm Ngôn thoáng liếc thấy Triệu Lâm Tô đang chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng nói: "Tôi còn có chút việc, đi trước nhé".

Triệu Lâm Tô đi rất nhanh, nháy mắt đã tới đầu cầu thang.

Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động ra định nhắn tin hoặc gọi điện, thế nhưng nhìn tư thế hai tay đút trong túi quần ai cũng không thương của hắn, cậu hiểu rằng chắc chắn hắn sẽ không thèm xem điện thoại di động, chỉ có thể ôm theo bánh ngọt trong lòng nhanh chóng xuống tầng.

Bước chân vội vàng chạy xuống, Thẩm Ngôn thò đầu phát hiện ra bóng dáng Triệu Lâm Tô, hối hả đuổi theo.

"Chờ một chút, học sinh giỏi ơi, chờ một chút, sao cậu đi nhanh thế---".

Đường Thần thở hồng hộc đuổi kịp Triệu Lâm Tô, ngăn hắn lại góc rẽ.

"Có chuyện gì?" Triệu Lâm Tô rũ mắt, giọng điệu rất lạnh lùng.

Đường Thần vừa nghe liền biết tâm trạng hiện giờ của hắn đang rất tệ.

Cũng đúng, nhìn thấy người mình thích được các bạn nữ vây quanh, tâm trạng đó sao có thể dễ chịu?

Đường Thần nở nụ cười mà cậu ta tự cho là ngọt ngào nhất của chính mình: "Lần này hợp tác làm bài tập nhóm rất vui vẻ, sau này chúng ta lại tiếp tục hợp tác nha?"

"Triệu Lâm Tô".

Đường Thần nghiêng người, theo tiếng gọi nhìn về phía sau lưng Triệu Lâm Tô, là trai đẹp vừa liếc qua đã đoán được thân phận thẳng nam.

Triệu Lâm Tô cũng quay mặt nhìn lại.

Thẩm Ngôn nhìn thấy hai người nọ mặt đối mặt đứng cạnh nhau, còi báo động trong lòng gào thét. Nếu còn tiếp tục như vậy, sự trong trắng của người anh em tốt nhà cậu có khả năng sẽ không giữ nổi nữa!

"Lại đây".

Thẩm Ngôn vội vã gọi.

Đường Thần cảm thấy giọng điệu của cậu quá mức tùy tiện, nghe không khác gì mệnh lệnh. Trong lòng cậu ta không khỏi cười lạnh, người như Triệu Lâm Tô đâu phải loại người muốn gọi là đến muốn đuổi là đi. Cậu ta mỉm cười gọi: "Học..."

Triệu Lâm Tô xoay người, đầu không ngoảnh lại đi thẳng về phía Thẩm Ngôn.

Đường Thần: "..." Mẹ, cao quý của cậu đâu rồi???

Thẩm Ngôn không nghĩ nhiều như vậy, sau khi gọi người lại gần cậu lên tiếng hỏi trước: "Hai người đã nói chuyện xong chưa?"

"Không có gì để nói". Triệu Lâm Tô đáp.

Thẩm Ngôn thoáng nhìn qua cậu nam sinh còn đang mỉm cười đứng cách đó không xa: "Vậy... đi nhé?"

"Đi".

Thẩm Ngôn vẫy tay với Đường Thần.

Đường Thần vô thức vẫy tay lại, thầm nghĩ vẫy tay làm gì, cậu ta đâu phải loại người thấy cái vẫy tay này liền...

Sau đó, hai người nọ thẳng thắn bỏ đi.

Đường Thần: "..."

Đi chết đi, hai thằng chó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.