"Sao sắc mặt xấu thế?" Triệu Lâm Tô hỏi.
"Không có gì".
Triệu Lâm Tô phát hiện ra, sau khi trở về nhà từ tối hôm qua đến tận bây giờ, Thẩm Ngôn thường xuyên nói lời "Không sao", "Không có gì" mang tính chất vô cùng qua loa với hắn.
Sắc mặt hắn không đổi: "Hai giờ chiều ngày mai tập hợp nhé? Đi muộn quá dễ kẹt xe".
Lòng Thẩm Ngôn rất loạn, có thể nói là rối như tơ vò.
Thật ra thỉnh thoảng Triệu Lâm Tô cũng sẽ làm lòng cậu rối tung, nhưng sau một hồi rối tung, Triệu Lâm Tô dường như sẽ "khôi phục bình thường", để cậu lại cảm thấy thoải mái, tựa như một trận gió nhẹ thổi qua tạo nên gợn sóng, bình tĩnh rồi thì lại có một trận gió nhẹ, ấm áp dịu dàng, nhưng không bao giờ khiến cậu cảm thấy quá khó chịu.
Mấy lời của Hàn Hách lại giống như cuồng phong bão táp, còn mang theo gai nhọn, đâm đến mức khiến người ta tức giận.
Nếu như không phải Thẩm Ngôn cảm thấy mình chưa chắc đã đánh thắng được kẻ này thì cậu đã sớm cho cậu ta một nắm đấm.
"Liên quan đéo gì đến mày?"
Thẩm Ngôn đẩy bàn ra đứng dậy, "Tao và Triệu Lâm Tô có quan hệ thế nào, mày quản được sao? Mày là cái thá gì?"
"Lúc thì cậu nói mình không phải, lúc lại nói mình phải, đến cùng có phải hay không? Cậu như thế này có khác gì mọi chuyện đều làm nhưng vẫn cho rằng mình trong sạch? Bản thân cậu có biết mình thật sự cần cái gì không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520398/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.