"Cậu gọi tôi đến để nói chuyện gì?" 
Hàn Hách khoanh tay tựa bên tường, gương mặt đầy tươi cười. 
Triệu Lâm Tô đút tay trong túi áo gió, thản nhiên đáp: "Tránh xa cậu ấy ra một chút". 
Hàn Hách cúi đầu cười một tiếng, cười như kiểu đã hiểu hết tất cả, mang theo chút ý tứ châm chọc, đuôi mắt hơi nhướng lên, khiêu khích: "Tôi xin mạo muội hỏi một câu, cậu lấy thân phận gì để yêu cầu tôi?" 
Triệu Lâm Tô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Hách. 
Hàn Hách cảm thấy ánh mắt này của Triệu Lâm Tô khiến cho cậu ta không thoải mái. 
Quá mức bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào, cứ như trước mắt không có một ai. 
"Xem ra cậu không định nói, vậy thì xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện được". 
Hàn Hách đứng dậy muốn đi lại bị hai chữ phát ra từ miệng Triệu Lâm Tô đóng đinh tại chỗ. 
"Đinh Kiện". 
Bả vai khẽ run bắn lên, trái tim Hàn Hách siết chặt, hỏi: "Cậu có ý gì?" 
"Nghe nói mày đang nộp đơn xin đi du học, tao cầu chúc cho mày thành công. Tao đây cũng muốn mạo muội hỏi một câu", Triệu Lâm Tô cười cười: "Đã liên hệ được với người viết hộ ở nước ngoài rồi chứ?" 
"..." 
Nửa ngày trôi qua Hàn Hách vẫn không nói gì. 
Triệu Lâm Tô thu hồi tầm mắt, lười nhìn thêm: "Mày đã khiến cho cậu ấy cảm thấy rất phiền". 
"Đừng để cậu ấy trông thấy mày nữa". 
Hơi thở của Hàn Hách dồn dập hơn: "Mày có chứng cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520393/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.