Chương trước
Chương sau
Triệu Lâm Tô nấu cháo trong phòng bếp, Thẩm Ngôn nằm trên sofa xem phim.

Nguyên liệu nấu cháo đổ vào trong nồi đất, điều chỉnh lửa xong xuôi, Triệu Lâm Tô đi ra, đến bên người Thẩm Ngôn, để cậu tựa đầu lên đùi mình tiếp tục xem phim.

Thẩm Ngôn rất thích những bộ phim kinh dị hồi hộp, lúc xem những thể loại phim này cậu vô cùng nghiêm túc.

Bộ phim ngày hôm nay hình như rất hợp khẩu vị của cậu, Thẩm Ngôn nín thở tập trung, phần gáy đè lên trên cơ bụng Triệu Lâm Tô, chăm chú đến nỗi không nói ra được lời nào.

Mùi hương của cháo tràn ra, cậu hít hít cái mũi, thoát ra khỏi bộ phim, "Mày nấu cháo hả?"

"Ăn chút cháo thì tốt hơn", Triệu Lâm Tô nhân cơ hội hôn cậu: "Hai hôm nay đều phải ăn cháo".

Thẩm Ngôn hỏi vì sao.

Triệu Lâm Tô vuốt lên mông cậu.

Thẩm Ngôn suy nghĩ trong chốc lát đã hiểu ra, mặt lại đỏ bừng, trông có vẻ giận hờn vì ngượng: "Tao cắn chết mày".

Bộ phim bị ấn tạm dừng, Thẩm Ngôn đè Triệu Lâm Tô xuống ghế sofa hôn cắn lung tung. Cậu hoàn toàn không quan tâm chuyện gì, ra tay rất tự nhiên, nghiêng đầu cắn lên cổ Triệu Lâm Tô. Triệu Lâm Tô cũng rất dung túng cho cậu, chỉ đỡ eo đề phòng cậu bị ngã xuống.

Không đầy một lát sau, trạng thái của Triệu Lâm Tô đã không được bình thường.

Thẩm Ngôn nằm sấp trên cơ thể Triệu Lâm Tô, hiện giờ cậu không thể nhìn thấy cái tên trên đỉnh đầu của hắn nhưng cậu vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được Triệu Lâm Tô đang "nghĩ" cái gì.

Triệu Lâm Tô đỡ eo cậu, nụ cười trên mặt nhàn nhạt ung dung: "Còn muốn chơi nữa không?"

"... Không chơi".

"Vậy đi ăn cơm thôi"

Triệu Lâm Tô ngồi dậy, không nói lời nào đã cứ vậy nâng eo ôm lấy Thẩm Ngôn. Tư thế của hai người họ quá giống ngày hôm qua, Thẩm Ngôn kìm lòng không nổi, đầu óc hơi choáng váng. Cậu vòng cánh tay lên bả vai Triệu Lâm Tô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai dường như đều mang theo tươi cười, sau đó chẳng biết từ lúc nào, hai người họ bắt đầu hôn môi.

Cơ bắp cánh tay Triệu Lâm Tô căng lên, tất cả cơ bắp từ bả vai đến cánh tay đều bộc lộ sức mạnh, mạnh mẽ nâng đỡ một cậu thanh niên không hề gầy yếu như Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn có thể cảm giác được lòng bàn tay đang nâng đỡ cậu của hắn nóng lên, ma sát trên cơ thể cậu, mang theo sức mạnh lưu luyến không rời.

Tối hôm qua chỉ có một lần.

Cậu nghĩ chắc hẳn Triệu Lâm Tô sợ hắn làm cậu bị thương.

Mà Triệu Lâm Tô lại dịu dàng như thế, thật sự chỉ giống như hắn đang phục vụ cho cậu.

Cậu lại nhớ tới lời Triệu Lâm Tô từng nói.

Chỉ cần cậu thoải mái.

Đầu lưỡi Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô quấn lấy nhau, trong mắt cậu toát ra chút ướt át, ậm ừ hỏi.

"... Mày vẫn muốn phải không?"

Triệu Lâm Tô hôn cậu, né tránh: "Đây mới là lần đầu tiên của mày".

Quả nhiên hắn đang lo lắng cho cậu.

Thẩm Ngôn đỏ mặt, ngậm môi Triệu Lâm Tô, trái tim đập rất nhanh. Cậu thật sự rất lớn mật, giống như Triệu Lâm Tô nói, không khác gì kẻ đang đi tìm người đè mình.

"Dù sao cũng đã làm..." Chóp mũi Thẩm Ngôn rịn ra chút mồ hồi, cậu không dám nhìn vào hai mắt Triệu Lâm Tô thêm nữa, giữ lại chút ngượng ngùng bé nhỏ còn sót lại: "Mày cũng đừng nín nhịn..."

Nụ hôn của Triệu Lâm Tô sững lại trong thoáng chốc, hắn ngước mắt nhìn về phía đỉnh đầu Thẩm Ngôn.

Thật kỳ diệu.

Tên của hắn ở trên đỉnh đầu của cậu ấy.

Như thể Thẩm Ngôn là người của hắn vậy.

Cảm xúc hỗn loạn khó phân, Triệu Lâm Tô quyết định học tập Thẩm Ngôn, đúng lúc đúng chỗ xúc động một lần.

Triệu Lâm Tô nhắm mắt lại, hôn Thẩm Ngôn một cái thật sâu: "Chờ tao".



Triệu Lâm Tô bế người về phòng.

Đang là giữa ban ngày, mới có ba giờ chiều, hai hôm nay Triệu Lâm Tô không về nhà, rèm cửa còn kéo kín. Trong lòng Thẩm Ngôn hơi thấp thỏm, nhưng lại rất mong chờ.

Cậu đã thật sự thay đổi.

Thế mà cậu lại không còn sợ hãi bị đụng chạm như thế nữa.

Triệu Lâm Tô bước vào, lên tiếng báo cáo trước: "Tao tắt lửa rồi."

Thẩm Ngôn hoàn toàn không nhớ tới trong nhà bếp còn có một nồi cháo, trong đầu cậu chỉ còn lại nụ hôn buổi trưa trong xe hơi. Không gian trong xe vừa bí vừa nóng, bờ môi Triệu Lâm Tô rất mạnh bạo.

Sau đó Triệu Lâm Tô liền ném đồ vật trong bàn tay mình tới, chiếc hộp màu lam nhạt nhẹ nhàng rơi xuống bên tai Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn bỗng dưng lui về phía sau như bị hoảng sợ.

Triệu Lâm Tô cởi thẳng áo của mình ra, đè cậu lại. Hắn hôn môi lên cậu trước, sau đó mới lên tiếng: "Hiện giờ không cần phải lo nó hết hạn nữa rồi".

Thẩm Ngôn phát hiện ra Triệu Lâm Tô rất hiểu rõ cậu, lời kết luận của hắn về cậu cực rất chính xác.

Đã gà những vẫn thích chơi to.

Người nhắc tới chuyện này trước tiên chính là cậu, lâm trận hốt hoảng muốn lùi bước cũng chính là cậu.

Rõ ràng Triệu Lâm Tô không có ý định để cậu chạy mất, túm người lại hôn, kéo bàn tay cậu phủ lên hắn.

Bàn tay Thẩm Ngôn run lên, cậu hơi choáng váng.

Vị dũng sĩ hôm qua có thật là cậu đó không?

Hai mắt cậu bàng hoàng nhìn đăm đăm, Triệu Lâm Tô liền nhấc tay cậu ra. Thẩm Ngôn ngẩn ngơ cúi đầu, tầm mắt nhìn thẳng.

Triệu Lâm Tô không giống cậu.

Màu sắc rất sẫm như thể còn giữ lại chút hương vị nguyên thủy hoang dã và man rợ.

Bàn tay Thẩm Ngôn vô thức trượt một chút.

Cậu cảm thấy bản thân bắt đầu có chút gì đó không ổn.

Thẩm Ngôn hơi vội vã ngửa đầu lên, đôi môi lập tức được chăm sóc.

Triệu Lâm Tô không chỉ hiểu rất rõ tính cách của cậu, mà dường như hắn còn hiểu rất rõ thân thể của cậu.

Hắn biết cậu thích hôn môi, cũng biết phải hôn thế nào thì Thẩm Ngôn sẽ cảm thấy vui sướng.

Cơ thể chậm rãi ngả xuống, âm thanh vụn vặt tự nhiên thoát ra khỏi xoang mũi Thẩm Ngôn.

Bên người vang lên âm thanh xé rách.

Thẩm Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu, kéo tay cậu đeo xuống phía bên dưới.

Hình ảnh thật kích thích, hai mắt Thẩm Ngôn chậm rãi mở to.

Yết hầu khô khốc, hô hấp dồn dập.

Triệu Lâm Tô kéo mắt cá chân cậu ra, Thẩm Ngôn muốn dời mắt đi nhưng cậu lại bị hình ảnh tương phản mãnh liệt kỳ dị này hấp dẫn, cứ thế trơ mắt nhìn hắn.

Triệu Lâm Tô dán sát vào cậu, tựa bên tai cậu: "Ngôn Ngôn, vậy tao sẽ không khách khí nữa".

Hắn vẫn rất dịu dàng, chắc hẳn hắn sợ Thẩm Ngôn đau, thế nên chỉ nhẹ nhàng từng chút từng chút.

Cơn động tình hôn môi lúc trưa chưa được thỏa mãn, hiện giờ Thẩm Ngôn rất mẫn cảm. Cậu cảm thấy đâu đó trên người mình như đang chấn động, ê ẩm tê dại.

"Hừm..."

Thẩm Ngôn hừ nhẹ, chậm rãi nhắm mắt. Hai cánh tay cậu nhẹ nhàng khoác lên vai Triệu Lâm Tô, hoàn toàn hưởng thụ, biểu cảm như say như mê, dáng vẻ rõ ràng đã bị làm đến mơ mơ màng màng.

Thật sự rất đáng yêu.

Hai tay Triệu Lâm Tô đỡ sau vai cậu, trong khoảnh khắc Thẩm Ngôn thả lỏng, hắn bỗng nhiên thay đổi tiết tấu.

Cơ bắp hẹp dài trên cánh tay căng chặt, Thẩm Ngôn còn chưa học được cách cầu xin tha thứ, cậu cũng không phản kháng bài xích người ta, chỉ nhắm mắt lại, tự mình nhẫn nại ngửa đầu về sau.

Dáng vẻ cam tâm tình nguyện này quả thật có thể khiến Triệu Lâm Tô thoáng cái đã lên tận Thiên Đường.

Triệu Lâm Tô hôn cậu.

Ra sức từng cái từng cái một.

Thẩm Ngôn nghe được âm thanh cũng đã hưng phấn đến muốn chết đi.

Nước mắt chảy ra từ khóe mi.

Cậu thật sự không nhịn được nữa.

Cậu muốn gọi tên Triệu Lâm Tô.

Miệng hơi hé mở liền bị hôn đến, đầu lưỡi dán vào đầu lưỡi, đầu óc choáng váng không tỉnh táo được.

Thật hăng hái.

Cậu ôm chặt lấy Triệu Lâm Tô, xoang mũi cũng chấn động cùng.

Không biết bao lâu đã qua, sau một trận căng cứng, thân dưới của cậu chợt rơi xuống.

Triệu Lâm Tô vừa hôn cậu vừa tiếp tục ra sức.

Thẩm Ngôn run rẩy trong dư vị còn sót lại, vô thức "Ừm" theo tiết tấu, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

...

Hai lần.

Cả người Thẩm Ngôn đổ đầy mồ hôi, mỗi khối cơ bắp đều cảm thấy mệt mỏi mềm nhũn. Hàng mi không biết bị nước mắt hay mồ hôi thấm ướt nặng nề buông rũ, bàn tay che trên trán. Cậu chậm rãi hô hấp, lúc mở mắt ra cậu trông thấy Triệu Lâm Tô đang nửa quỳ ngay trước mặt cậu tháo đồ, thắt nút.

Triệu Lâm Tô ngẩng đầu lên, bắt gặp Thẩm Ngôn đang ngốc nghếch nhìn mình, tiến lại hôn cậu.

Thẩm Ngôn từ từ nhắm mắt, cảm giác cả người mình đã hóa thành vũng nước, bộ phận nào cũng muốn chảy trôi đi.

Triệu Lâm Tô hôn cậu rất lâu, hình như vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.

"Đói chưa?"

Thẩm Ngôn lười biếng nằm trên giường, giọng nói khàn khàn: "Tao thậm chí còn chẳng nghĩ ra được hiện giờ mình có đói bụng hay không nữa."

Triệu Lâm Tô cười cười, vòng cánh tay ra sau lưng Thẩm Ngôn đỡ người lên. Thẩm Ngôn cười tựa vào vai hắn, hôn lên bờ vai hắn. Cậu chỉ hôn một cái rất tự nhiên, hai gò má hồng hồng nhàn nhạt, để lộ dáng vẻ lười biếng. Triệu Lâm Tô rất muốn kéo cậu về giường thêm lần nữa, nhưng hắn không nỡ.

"Tắm qua một lát rồi ăn cơm nhé, có được không?"

Thẩm Ngôn dựa vào trên vai hắn, nửa tỉnh nửa mê như muốn ngủ thiếp đi: "Ừ".

Chờ đến khi Thẩm Ngôn hoàn toàn tỉnh táo lại, Triệu Lâm Tô đã cùng ngồi trên sofa với cậu, đang đút cháo tới cho cậu. Mí mắt Thẩm Ngôn nâng lên, cậu thật sự quá mệt mỏi, tự quyết định phải làm ông lớn một lần, "A" một cái, há to miệng, chỉ chờ người đút tới. Kẻ còn lại thì thế nào, rất yên lòng hầu hạ cậu, chăm lo đâu ra đấy.

"Điện thoại tao đâu?"

Triệu Lâm Tô vào phòng lấy điện thoại di động cho Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn híp mắt mở điện thoại di động. Vừa nhìn vào trong cậu đã ngồi bật dậy, vừa ngồi thẳng liền "Á" một tiếng.

Mẹ kiếp, mông đau!

Không đoái hoài đến cái mông có đau hay không, Thẩm Ngôn vội vàng nói.

"Anh tao về rồi!"

Thẩm Ngôn luống cuống tay chân gọi lại cho anh trai.

"Anh, anh về rồi ạ?"

"Ừ, mệt chết anh rồi, đang ở nhà ngủ bù".

Âm thanh của anh trai rất mệt mỏi, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

"Chiều nay em học có một tiết nhỉ, vẫn ở bên ngoài chơi à?"

Thẩm Ngôn thoáng liếc sang Triệu Lâm Tô bên cạnh, dứt khoát nói: "Em ở chỗ Triệu Lâm Tô, tối nay không về".

Cậu nói rất gọn gàng nhanh nhẹn, Triệu Lâm Tô ngồi bên bê bát cháo, tầm mắt lập tức chăm chú nhìn cậu, nóng bỏng dần lên.

Anh trai cậu đáp:"Được, hai đứa cứ chơi vui vẻ nhé".

Cậu và Triệu Lâm Tô trong mắt anh trai cậu không khác gì anh em ruột thịt. Thẩm Ngôn cảm nhận được nỗi bứt rứt khi lừa gạt phụ huynh trong nhà, đồng thời cũng tự hỏi lòng cậu có nên tìm cơ hội ngả bài với anh trai hay không.

"Đúng rồi, sao em lại giặt ga giường? Về đến nhà thấy ga giường phơi ngoài ban công, anh đã giật cả mình đấy."

Giọng điệu thản nhiên tùy ý nhắc tới của Thẩm Thận truyền qua điện thoại. Mặt Thẩm Ngôn lập tức đỏ bừng: "Em không cẩn thận, làm bẩn nó".

"Không cẩn thận làm bẩn thì cứ ném đó anh về dọn dẹp cho, em động vào nó làm gì".

Giọng điệu Thẩm Thận yêu chiều trách cứ, giống như em trai ở nhà làm việc nhà là sai lầm lớn của anh.

"Có gì đâu anh, dù sao cũng là máy giặt giặt mà..."

Thẩm Ngôn càng nói càng chột dạ, vội vàng chặn lời: "Anh, anh đi ngủ tiếp đi".

Thẩm Thận dặn dò thêm hai câu liền cúp điện thoại.

Thẩm Ngôn cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô.

Trong mắt Triệu Lâm Tô lóe lên tia sáng ranh mãnh, bảo: "Tao giặt tay đó".

"Mày đi chết đi——"

Thẩm Ngôn nhào tới giả bộ bóp cổ hắn, Triệu Lâm Tô giơ cao bát cháo trong tay, tìm cơ hội đặt bát lên bàn trà, ôm vai Thẩm Ngôn, hôn mạnh lên môi cậu, mỉm cười nói: "Ngôn Ngôn, tao yêu mày".

Mặt Thẩm Ngôn hơi đỏ: "Bây giờ miệng ngọt ghê cơ".

Lòng bàn tay Triệu Lâm Tô xoa vuốt từ cằm đến gò má Thẩm Ngôn, ngón tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của cậu. Hắn hôn lên đỉnh đầu Thẩm Ngôn một cái: "Trước kia tao luôn nói thầm trong lòng rất nhiều lần". Hắn rũ mi, khóe mắt khẽ cong: "Không phải do mày ngại buồn nôn hả?"

"Mày vốn là cái thằng rõ buồn nôn, hiện giờ tao đã hiểu được mày rồi".

"Ừ, sau này không giả vờ nữa".

Thẩm Ngôn "chậc chậc" hai tiếng, "Vừa thích ghen tuông vừa buồn nôn. Triệu Lâm Tô, mày còn nhớ rõ hình tượng sinh viên xuất sắc kiêu ngạo lạnh lùng của mày không đấy?"

"Tao đã từng kiêu ngạo lạnh lùng với mày rồi hả?" Triệu Lâm Tô nhướng hàng lông mày.

Thẩm Ngôn cẩn thận suy nghĩ một lát, quả thật không có. Triệu Lâm Tô có thể không thèm để ý tới ai, nhưng cho dù cậu nói gì, Triệu Lâm Tô sẽ luôn đáp lại. Trừ cậu ra, có rất ít người biết được Triệu Lâm Tô sẽ nói sẽ cười, kể vô số chuyện cười lạnh, còn đùa giỡn nhảm nhí đến như thế.

Cứ thế xem ra từ khi bắt đầu làm bạn với cậu, Triệu Lâm Tô đã thể hiện tiêu chuẩn kép rất rõ ràng. Thẩm Ngôn cười hề hề, không khỏi hỏi hắn: "Chẳng lẽ mày vừa gặp đã yêu tao?"

Triệu Lâm Tô hỏi lại: "Mày cảm thấy một đứa trẻ mười tuổi có biết cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không hả?"

Thẩm Ngôn: "..."

Không hổ là mày, thằng hủy diệt lãng mạn!

Hôm đó Thẩm Ngôn ngủ lại chỗ Triệu Lâm Tô. Bởi vì ban ngày cậu đã rất mệt mỏi nên chạm gối là ngủ ngay. Triệu Lâm Tô vẫn đang ở trong trạng thái tinh thần phấn khởi. Hắn không nỡ ngủ, cứ chăm chú nhìn Thẩm Ngôn say giấc nồng, một tay chống bên má, ngón tay huơ giữa không trung miêu tả đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của Thẩm Ngôn.

Còn có... tên của hắn.

Rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Triệu Lâm Tô nhớ lại biểu cảm kinh ngạc phiền não bất đắc dĩ của Thẩm Ngôn lúc trước, càng nhớ càng cảm thấy thú vị.

Khi đó Thẩm Ngôn đang suy nghĩ gì nhỉ?

Khóe miệng Triệu Lâm Tô cong cong như có như không, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Ngôn.

Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ thảo luận kỹ càng chuyện này với Thẩm Ngôn, hiện giờ cứ để Thẩm Ngôn nhẹ nhõm thêm hai ngày nữa đã.

Hôm sau tỉnh lại, hai người không tự chủ được lại ngọt ngào, quấn lấy nhau thêm một lát.

Thẩm Ngôn vốn cho rằng đoạn thời gian đằng trước là khoảng thời gian tình yêu của họ cuồng nhiệt, không ngờ đến bây giờ còn dính lấy nhau hơn.

Triệu Lâm Tô hôn lên đỉnh đầu Thẩm Ngôn, nụ hôn này xuyên qua cái tên của hắn, trong mắt hắn bùng lên nóng bỏng không hề che giấu: "Chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng..."

Hai người cùng rửa mặt ăn sáng, tay trong tay, lái xe đến trường học, xuống xe chạy vào góc chết hôn môi. Không trao nhận nụ hôn này, họ cảm thấy khó lòng nhịn được.

Con người rất kỳ diệu, cơ thể và linh hồn bổ sung cho nhau, thúc đẩy lẫn nhau, hai người họ cảm thấy mình không thể tách rời được nữa.

Thẩm Ngôn khẽ hừ mũi, đôi môi hôn Triệu Lâm Tô đã hơi đau mỏi.

Lý trí cậu biết mình nên dừng lại, nhanh chóng lên lớp, hôn quá đắm đuối sẽ bị người khác nhìn ra, hoặc lỡ đâu có người tới chỗ này... nhưng tất cả những lý do ấy đều không đủ sức chống lại ham muốn chân chính trong lòng.

"Tách nhau ra đi vào lớp nhé". Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói, mu bàn tay ấn xuống bờ môi. Cậu cảm nhận được môi mình vừa sưng vừa ướt át, ai nhìn qua cũng hay cậu vừa mới làm chuyện gì.

Triệu Lâm Tô đáp: "Không được".

Thẩm Ngôn liếc mắt lườm hắn: "Bây giờ mày càng lúc càng phản nghịch đấy nhỉ?" Biểu cảm không hề tức giận.

Cuối cùng vẫn đi vào trong lớp học cùng nhau.

Thẩm Ngôn cúi đầu, phòng học đông người, chắc không có ai chú ý đến cậu.

Triệu Lâm Tô vẫn một mực tươi cười đi vào trong. Trên nhóm chat của Thẩm Ngôn, hai cô bạn gái bình luận mặt mũi hai người họ rạng rỡ quá đà. Thẩm Ngôn liếc Triệu Lâm Tô, cũng cảm thấy biểu hiện của người này quá mức lẳng lơ, nào còn dáng vẻ ủ dột u buồn ngày đó. Cậu nghi ngờ phải chăng mình đã bị hắn lừa gạt.

[SY: Đừng cười nữa].

[SY: Nhìn giống thằng ngốc lắm].

Thẩm Ngôn nhắn tin xong, đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Triệu Lâm Tô cầm điện thoại di động, Thẩm Ngôn lén liếc nhìn hắn. Hắn vẫn đang cười, dùng một tay gõ chữ, càng cười càng lẳng lơ hơn.

[Triệu Lâm Tô: Tao yêu mày].

Thẩm Ngôn: "..."

Phiền chết thôi.

Thẩm Ngôn chống một tay đỡ má, xoay đầu sang hướng khác, khóe miệng cũng không khỏi chậm rãi nâng lên.

Ôi, không có cách nào, cậu quá đẹp, Triệu Lâm Tô mê muội cậu cũng là chuyện đương nhiên.

Triệu Lâm Tô không nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, hắn biết tạm thời Thẩm Ngôn chưa có ý định công khai.

Công khai hay không công khai thật ra với hắn cũng chẳng quan trọng, hắn chỉ quan tâm cảm giác trong lòng Thẩm Ngôn đối với hắn là gì.

Chỉ cần xác định được tiếng lòng của cậu, những thứ còn lại Triệu Lâm Tô không quan tâm.

Có cậu bạn học nọ vội vàng xông vào lớp, hai tầm mắt lơ đãng va chạm lẫn nhau. Triệu Lâm Tô sử dụng trí nhớ tuyệt vời của bản thân nhanh chóng nhận ra cái tên trên đầu người này đã khác với cái tên ngày hôm trước.

Vì vậy, có lẽ siêu năng lực này có thể chỉ ra đối tượng ảo tưởng trong một thời gian nhất định.

Sự khác thường của Thẩm Ngôn bắt đầu sau khi hắn trở về nước, nói như thế, có lẽ năng lực này đã bất ngờ xuất hiện trong khoảng thời gian hắn ra nước ngoài.

Triệu Lâm Tô nghĩ, với tính cách của Thẩm Ngôn, mỗi ngày trông thấy những cái tên trên đỉnh đầu người khác như thế này, mà đôi khi những cái tên ấy còn biến hóa theo thời gian nhất định, chắc chắn nó sẽ khiến cậu xấu hổ buồn bực đến phát điên.

Triệu Lâm Tô cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn sang phía Thẩm Ngôn. Hắn nghĩ chắc chắn cậu đã phải rất vất vả trải qua khoảng thời gian đó.

Ngón tay trên bàn tay chống má Thẩm Ngôn hất về phía sau. Triệu Lâm Tô hiểu ý dời tầm mắt, cúi đầu mỉm cười.

Cười cười một hồi, nụ cười của hắn chậm rãi nhạt đi.

Siêu năng lực có thời gian làm mới nhất định.

Cái tên trên đầu, sẽ thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.