"Đã hết thời gian, tất cả các bạn học sinh hãy đặt bút xuống, để bài thi lên giữa bàn học, không được rời khỏi vị trí chờ giáo viên đến thu bài". 
Phòng học vô cùng yên tĩnh, giám thị thu bài theo thứ tự, chẳng bao lâu sau đã hoàn thành công việc. Chờ khi thầy rời đi rồi mới bắt đầu có người ở trong lớp học đứng lên. 
Triệu Lâm Tô đang thu dọn giấy bút trên mặt bàn thì bả vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái. 
Thẩm Ngôn đứng ngay sau lưng hắn, gò má hơi hồng hồng, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng. Một tay cậu ôm theo túi đựng đồ, một bàn tay khác nhét vào trong đẩy áo đồng phục ra ngoài quạt quạt, hàng lông mày nhíu chặt oán giận: "Nóng chết tao rồi, rốt cuộc bao giờ trường mới chịu lắp điều hòa chứ. À mà câu tìm giá trị lớn nhất cuối cùng mày tính ra bao nhiêu?" 
Triệu Lâm Tô đưa thẳng giấy nháp tới cho cậu. 
Thẩm Ngôn rời tay ra khỏi áo đồng phục nhận lấy tờ nháp. 
Cậu vừa lật nháp vừa nhỏ giọng nói về ý tưởng giải đề của mình, khớp ngón tay cứng cỏi nhô lên kẹp hai tờ giấy nháp mỏng manh. Bởi vì thời tiết quá nóng nên những ngón tay mảnh khảnh trắng trắng hồng hồng, bày tỏ màu sắc làn da khỏe mạnh. 
Triệu Lâm Tô nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt. Hắn nhấc túi bút trên bàn: "Đi ăn cơm thôi". 
Thẩm Ngôn thuận miệng đáp ừ, cầm theo giấy nháp của hắn vừa đi vừa xem xét. 
"Mẹ ơi, hai chúng ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520298/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.