Thời điểm Thiệu Tử Vũ cùng Khương Hạo đến chỉ thấy ngọn lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt. Tay Thiệu Tử Vũ từ từ nắm thành quyền, tính hiệu truy tìm bị mất, vị trí cuối cùng là ở đây, nhưng nơi này chỉ có một vùng biển lửa như thế. Khương Hạo khom người thô lỗ giẫm vài cước, kéo cái mũ trên đầu quăng xuống đất, bọn họ một đường chạy tới đây, nhanh kêu xe đuổi theo, không ngờ vẫn chậm một bước. Nhìn thấy bộ dáng nặng nề yên lặng của chiến hữu, anh hận không thể tát mình một bạt tai, nếu không phải anh lơ là, hiện tại cũng không phải là cái dạng này. "Tử Vũ, thật xin lỗi." Anh cảm thấy hiện tại dù anh nói cái gì cũng vô dụng, anh hi vọng tên nhóc này có thể chịu đựng. "Tránh ra." Thiệu Tử Vũ đẩy Khương Hạo một cái, đột nhiên đi về phía đám cháy. "Cậu làm cái gì?" Khương Hạo vội vàng ngăn ở trước mặt anh, anh là điên rồi sao, phía trước lửa lớn như vậy, lúc này đi thẳng vào nhất định mất mạng, hơn nữa nổ mạnh như vậy người không có khả năng còn sống. "Cút" Ánh mắt Thiệu Tử Vũ mang theo mày đỏ máu, anh không tin bé con lại chết như vậy, cô nói muốn cùng anh qua cả đời, mà lúc này đến cả đời còn xa lắm, cô sẽ không chết, anh nhất định sẽ cứu cô ra. (Huhu...Anh Thiệu của Kẹo) "Tử Vũ, cậu bình tĩnh một chút.” Khương Hạo khuyên can, còn chưa nói xong đã bị Thiệu Tử Vũ đánh cho một quyền té ngã xuống đất. "Thủ trưởng có lẽ phu nhân không có chết." Tiểu Lý võ trang đầy đủ cùng mấy binh lính khác chắn trước mặt, cậu cực kỳ áy náy vì bản thân lơ là nên mới biến thành cục diện như vậy, nhưng mà nhiệm vụ của cậu là bả vệ thủ trưởng anh toàn, còn xử phạt sẽ về chịu sau. Thiệu Tử Vũ yên lặng nhìn đống phế tích đang hừng hực thiêu đốt, ngoại trừ âm thanh vỡ vụn bên ngoài, toàn bộ yên lặng đến đáng sợ. Anh thật sự không tin cô cứ như vậy mà chết đi, trước đó không lâu cô vẫn giống như thường ngày nói tạm biệt với anh. "Tìm" Anh lớn tiếng rống, trong mắt có hơi ẩm gì đó bị anh mạnh mẽ đè ép trở về. "Dạ” Tiểu Lý vội vàng mang theo người tìm kiếm gần phụ cận đám cháy, chỉ cần thủ trưởng vẫn còn ôm một tia hi vọng liền tốt rồi, ít nhất sẽ không kích thích. Khương Hạo yên lặng bò dậy như cũ đứng bên cạnh Thiệu Tử Vũ nhìn anh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua Thiệu Tử Vũ vẫn đứng không nhúc nhích. "Thủ trưởng có phát hiện." Đột nhiên Tiểu Lý cầm một chiếc điện thoại di động màu trắng chạy tới. Thiệu Tử Vũ không đợi cậu mở miệng liền đoạt lấy di động, đây là điện thoại của bé con, “Tìm thấy ở đâu?” Anh biết, vẫn còn có hy vọng. "Bên kia." Tiểu Lý chỉ một cái phương hướng, Thiệu Tử Vũ ngồm xổm xuống chỗ Tiểu Lý phát hiện di động cẩn thận quan sát, cỏ dại mọc dài trên mặt đất, rất nhiều chỗ bị thiêu cháy kéo dài thành một đường rõ ràng, vẫn kéo dài đến vị trí đám cháy. Anh nhặt lên một bật lửa bị cháy sạch trong mắt có một tia sáng, rất dễ nhận thấy trận lửa kia là từ nơi này dẫn đốt, nếu di động của bé con rơi xuống ở đây, như vậy chứng minh thời điểm nổ mạnh bé con không có ở trên lầu. Anh vén đám cỏdại tinh tế nhìn xung quanh, một phương hướng rõ ràng có người đi qua. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhanh như báo săn anh chạy đuổi theo phương hướng kia. Mọi người còn lại cũng vội vàng đuổi theo. "Ưm” Lam Kỳ trừng mắt nhìn Lý Hạo lôi kéo cô đi về phía trước, ánh mắt phẫn hận không thể xé nát hắn. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìnvề phía sau, ánh lửa nơi xa đã không nhìn thấy, nhưng trong đầu vẫn dừng lại ở một giây vừa rồi. "Đi mau." Lý Hạo lôi kéo Lam Kỳ đi ra đến đường nhỏ vắng người, trên mặt hắn mang theo nụ cười điên cuồng, ha ha.... Công Tôn Vân có năng lực thì thế nào, sau cùng không phải cũng chết trên tay hắn, trên đời này hễ ai có lỗi với hắn đều phải chết. "Kỳ Kỳ, đừng khóc, về sau không còn có người đến làm phiền chúng ta rồi.” Lý Hạo dịu dàng lau nước mắt giúp Lam Kỳ, cô quay đầu đi, trên mặt tràn ngập chán ghét. Vẻ mặt Lý Hạo bắt đầu thâm trầm. "Không nên dùng ánh mắt như thế nhìn anh, anh rất không thích." "Ưm” Lam Kỳ dùng sức vùng vẫy, vẻ mặt oán hận không chút nào giảm. Lý Hạo đột nhiên bỏ miếng vải che miệng cô ra, hai tay bắt lấy đầu vai cô, rống. "Không được nhìn anh như vậy có nghe hay không, anh làm như vậy đều vì em, vì để hai người chúng ta có thể ở cùng một chỗ, cho nên em không thể đối với anh như vậy.” "Phi. Cái tên điên này thật làm cho tôi ghê tởm, yêu tôi? Nói cho anh biết, tôi nhìn thấy anh là dạ dày liền khó chịu, anh là người đê tiện nhất đời này tôi gặp qua, xấu xa nhất, không có năng lực nhất, người đàn ông đáng thương nhất, cho dù chết tôi cũng không muốn cùng anh.” Lam Kỳ nghiến răng nghiến lợi mở miệng, nghĩ đến chị gái già trong lòng liền đau đớn, bây giờ đối với tên Lý Hạo này, cô đã không còn biết sợ hãi, chỉ cảm thấy oán hận phát ra từ trong tim. "Em lập lại lần nữa.” Vẻ mặt Lý Hạo kích động, cô nói hắn đê tiện, xấu xa, không có năng lực, đáng thương. Lam Kỳ chỉ trừng mắt nhìn hắn cười lạnh. "Anh không cần người khác thương hại, anh là đàn ông ưu tú nhất trên thế giới này.” Lý Hạo rống. "Ha ha" Lam Kỳ cười, ánh mắt mang theo tia châm chọc lạnh lẽo. Châm chọc này giống như một con dao đâm vào trong tim Lý Hạo, ánh mắt hắn trở nên cuồng loạn. Hắn cầm súng chỉa vào huyệt Thái Dương của Lam Kỳ. "Trong lòng em vẫn yêu người đàn ông kia có phải hay không? Anh vì em là nhiều chuyện như vậy em vẫn yêu hắn có phải hay không?" "Đúng vậy." Lam Kỳ kiên định trả lời. Sức lực trên tay Lý Hạo lại tăng thêm, nét mặt trở nên khủng bố. "Rốt cuộc anh có chỗ nào kém hơn so với Thiệu Tử Vũ? Tới cùng là chỗ nào kém hơn so với hắn?” Không phải hắn ta chỉ dựa vào gia thế hùng hậu mới đi được thuận buồm xuôi gió, mà hắn so với anh chỉ là thiếu một phần gia thế được người ta hâm mộ, hắn vẫn cho là Kỳ Kỳ không giống như vậy, không nghĩ tới cô cũng là một người phụ nữ ham hư vinh. "Anh ấy chỗ nào cũng hơn anh, so với anh ấy một ngón tay anh cũng không bằng." Trong mắt Lý Hạo hiện lên một tia tuyệt vọng, một loại muốn hủy diệt tất cả, hắn vì cô mà làm nhiều như vậy, kết quả là cô vẫn không thích hắn. "Câm mồm, còn nói nữa anh sẽ giết em." "Tùy tiện, dù sao anh cũng phát điên rồi.” Lam Kỳ nhìn hắn, cùng với việc rơi vào tay hắn bị nhục nhã, cô thà rằng hắn giết cô. "Được, vậy anh sẽ cho em đi tìm chị gái em.” Nói xong ngón tay Lý Hạo bắt đầu bóp cò. "Lý Hạo" Tiếng kêu to ngăn trở động tác của hắn. Lam Kỳ nhìn theo phương hướng tiếng nói, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ đang từ đường nhỏ vọt tới chỗ bọn họ, hô hấp của anh dồn dập, trên người tất cả đều là mồ hôi, đôi mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương nhìn cô. Trong lòng Lam Kỳ đau xót, nước mắt chảy ra. "Thiệu Tử Vũ” Nhìn thấy anh, Lý Hạo khẩn trương giam cầm Lam Kỳ chặt chẽ bên người. "Lý Hạo thả cô ấy ra.” Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm động tác của Lý Hạo, vẻ mặt khẩn trương. "Dựa vào cái gì phải thả?” Trong mắt Lý Hạo tràn ngập hân ý mãnh liệt, nếu không phải Thiệu Tử Mục, làm sao hắn có thể rơi vào hoàn cảnh này, hắn như bây giờ đều là do anh em nhà họ Thiệu làm hại. "Vậy anh muốn như thế nào mới có thể thả cô ấy?" "Như thế nào?" Lý Hạo cười, thì ra anh cũng có lúc ăn nói khép nép cầu xin hắn. "Một mạng đổi một mạng." Hắn đã mất đi tất cả, nhưng nếu có thể báo thù cũng không có gì là không đáng giá. Nghe thấy lời Lý Hạo nói mà trong lòng Lam Kỳ căng thẳng, hiện tại chuyện gì Lý Hạo cũng có thể làm được. "Được.” Không một chút do dự, Thiệu Tử Vũ sảng khoái đồng ý. "Ông xã, anh đi nhanh đi.” Lam Kỳ khóc kêu la, cô không cần anh vì cô mà mạo hiểm, càng không muốn anh vì cô mà bỏ đi mạng sống của mình. "Câm miệng." Nhìn thấy ánh mắt quên mình của hai người, Lý Hạo tức giận, hắn chết cũng sẽ không cho hai người họ cùng nhau. "Bé con, đừng động, tất cả có anh.” Nhìn thấy cô vùng vẫy, Thiệu Tử Vũ an ủi, bộ dáng hiện tại của cô càng chọc Lý Hạo tức giận thêm. Nghe lời nói tràn đầy cưng chiều của Thiệu Tử Vũ, Lam Kỳ ngừng giẫy giụa, chỉ là không ngừng rơi nước mắt. "Anh muốn tôi làm như thế nào?” Thiệu Tử Vũ bình tĩnh mở miệng. Lý Hạo vốn là nghĩ muốn một phát bắn chết Thiệu Tử Vũ, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của hai người, hắn thay đổi chủ ý, hắn muốn trước tiên nhục nhã anh thật tốt. "Tôi muốn anh quỳ xuống.” Không phải là Kỳ Kỳ nói ngay cả một đầu ngón tay của hắn ta hắn cũng không bằng sao, như vậy liền để cô nhìn xem bộ dáng quỳ gối của hắn ta trước mặt hắn. (Tên khốn, súng đâu mang ra đây, đưa Kẹo bắn một phát cho tên đê tiện này xuống địa ngục, cmn, dám kêu anh Thiệu của Kẹo quỳ) Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, khóe miệng anh giương lên, thân thẩ từ từ ngồi xổm xuống. "Đừng. Không cần." Lam Kỳ liều mạng kêu lên, cô không cần anh vứt bỏ tự tôn đi làm chuyện sỉ nhục như vậy. Nhưng kêu gào của cô không chút nào ngăn cản được động tác của anh. "Ha ha." Nhìn thấy một gối của Thiệu Tử Vũ đã chạm đất, Lý Hạo điên cuồng cười, cho dù có gia thế tốt thì thế nào? Ưu tú thì thế nào? Không phải cũng cũng nhau, cũng phải cúi đầu xưng thần với hắn, Lý Hạo hắn mới là người ưu tú nhất, có năng lực nhất. "Đùng” Một tiếng súng vang lên, tiếng cười của Lý Hạo ngưng bặt, nụ cười trên mặt đông lại, sau đó ngã xuống đất. Họng súng trên đầu lệch ra, thân thể Lam Kỳ mềm nhũn ngã xuống, một giây sau liền rơi vào một vòng ôm mạnh mẽ. "Ông xã” Nghe được mùi hương quen thuộc vây quanh, Lam Kỳ vẫn còn cảm thấy run sợ, toàn bộ mọi chuyện xảy ra vừa rồi giống như là một cưn ác mộng. Thiệu Tử Vũ cái gì cũng không nói cúi đầu hung hăn hôn lên môi cô, nụ hôn mang theo bá đạp cùng trừng phạt, không oc một chút dịu dàng. Cô gái nhỏ này không biết vừa rồi đã làm cho tim anh qua lại nhiều lần giữa địa ngục và trần gian, bây giờ trái tim anh vẫn còn gắt gao treo trên cao. Hôn đến khi người trong ngực thiếu dưỡng khí, Thiệu Tử Vũ mới thả cô ra, nhìn đến đôi môi sưng đỏ, sắc mặt anh vẫn như cũ khó coi. Lam Kỳ động động miệng, muốn mở miệng, cái gì cũng nói không ra được, chẳng qua là cảm thấy trong lòng đau khổ. "Không khóc, về nhà." Nói xong Thiệu Tử Vũ cởi dây trói trên tay cô, ôm lấy cô bước nhanh về phía trước, trở về sẽ trừng phạt cô thật tốt. Tiểu Lý vội vàng chạy tới từ hướng ngược lại, đô mồ hôi. Thủ trưởng cũng quá vui mừng, đi đường ngược lại, cái hướng kia.... chẳng lẽ anh muốn như vậy ôm đi trở về? Khương Hạo đứng bên cạnh thi thể của Lý Hạo, dùng chân đá đá, bất ngờ nói tục. "Mẹ nó, làm hại hôm nay ông đây ăn mấy quả đấm, không giết ngươi quả thật là không giải nổi hận, không tồi, hiện tại đủ rồi.” Anh sờ sờ đôi gò má bầm tím, thiật tình khó chịu. Trong đêm nay vừa bị đánh vừa giết người, về sau buổi tối đánh chết cũng không nhận điện thoại của tên nhóc kia. "Thu dọn nơi này sạch sẽ." Anh mở miệng ra lệnh cho mấy người bên cạnh, tránh cho người đi đường nhìn thấy kỳ lạ. "Dạ" Khương Hạo theo sau lưng người nào đó từ từ bước đi, người còn lại ở lại xử lý hiện trường. Cách đó không xa Sùng Tùng giãn chân mày ra, Lý Hạo đã chết, tuy người không phải do bọn họ giết nhưng kết quả đều giống nhau, chỉ là có một việc hắn không rõ, vừa rồi đại ca rõ ràng giơ súng lên như thế nào lại buông xuống, tình hình vừa rồi cho dù là bọn họ giết Lý Hạo cũng có thể toàn thân mà rút lui, chỉ là cô gái kia có khả năng sẽ chết cùng. "Đi" Công Tôn Vân liếc mắt nhìn đám người nơi xa một cái rồi xoay người rời khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]