Một đám người nói chuyện phiếm, sau đó có người đề nghị đi karaoke, tất cả mọi người đều biết lúc ở trường học trưởng Dung hát tốt nhất, mỗi lần trường tổ chức hoạt động, anh đều xuất siêu mê hoặc lòng người, giọng hát dẫn đến không ít bạn học nữ điên cuồng. "Học trưởng Dung, có phải nên vì người trong lòng lên hát một bài hay không?" Nhiễm Khả đề nghị. Mọi người ồn ào. Dung Bạch Minh nhìn Lam Kỳ. "Được." Lam Kỳ quả thật không dám nhìn vẻ mặt dịu dàng của Dung Bạch Minh, thật là tự tạo nghiệt không thể sống, ai nói tuổi trẻ có thể điên cuồng, hiện tại đâm lao thì phải theo lao, vốn trước kia trong lòng của anh ta đặt ở chỗ Nhiễm Khả, cô liền không có trách nhiệm cùng cảm giác tội lỗi, không nghĩ tới vài năm sau, anh ta vẫn đang chờ cô.... "Tiểu thư Đồng. . ." Giọng hát Dung Bạch Minh nhẹ nhàng vang lên, lời hát kiểu ca hoà cùng với giai điệu ưu thường, tình cảm chân thành tha thiết mà bất đắc dĩ làm cho mọi người đồng cảm, một phần bạn học nam thì trầm mặc về tình cảm chấp nhất như vậy, mà tất cả bạn học nữ thì nhìn chằm chằm Lam Kỳ, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Lam Kỳ có loại cảm giác ngậm bồ hòn làm ngọt.* *là đắng vẫn phải coi là ngọt. Khi bài hát đến đoạn cao trào, không ít người bắt đầu hát theo, sau đó âm thanh được chỉnh lớn, căn phòng bao quanh toàn là giai điệu của tiểu thư Đổng. Lam Kỳ lẳng lặng lùi về trong góc, bài hát này không phải cô chưa hát, chỉ là hát cho cô nghe, cô có chút không biết nói gì, nếu cô nhớ không sai, lời bài hát viết về một đoạn tình cảm có đầu không có đuôi. . . . Dung Bạch Minh thực biết chọn bài hát. Mới vừa lùi về trong góc, di động trong túi rung lên, cô lấy ra vừa nhìn là dãy số của Thiệu ngốc, không phải anh có hẹn sao? Vẫn có thời gian gọi điện thoại cho cô, không chút nghĩ ngợi cô bấm nút màu đỏ từ chối, sau đó để điện thoại trở về. Điện thoại di động lại rung lên vài lần, sau đó một hồi chuông báo ngắn ngủi vang lên, Lam Kỳ đoán là tiếng chuông báo tin nhắn. Lam Kỳ lấy điện thoại ra xem, tin nhắn là mấy chữ đơn giản. "Bé con, không muốn bằng lái?" Đột nhiên Lam Kỳ nhớ tới chuyện nhờ anh, cực kỳ không có khí phách ra khỏi phòng gọi điện thoại. "Bé con, ra ngoài, tôi đang ở đường cái đối diện." Thiệu Tử Vũ nói mấy câu đơn giản liền cúp điện thoại. Lam Kỳ liếc mắt nhìn trong phòng, lực chú ý của mọi người đều trên người Dung Bạch Minh, vừa vặn có thể trộm rời đi. Ra khỏi cửa chính trung tâm giải trí, Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn, đi vài bước mới phát hiện trên tay mình vẫn còn ôm bó hoa của Dung Bạch Minh, muốn vứt bỏ, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là tiếp tục ôm....Nếu không may Thiệu ngốc và bạn gái của anh ta ở cùng một chỗ, mà trên tay cô gái ấy lại cầm hoa, ít nhất cô cũng có hẳn là sẽ không cảm thấy lạ. Qua đường cái Lam Kỳ rất nhanh tìm được Thiệu Tử Vũ, chỉ thấy anh đang nghiêng người tựa vào cạnh cửa xe, chỉ nhìn một chút cô liền phát hiện, không phải là cô tinh mắt, chỉ trách anh quá dễ gây chú ý. Lam Kỳ len lén quan sát anh, cảm thấy được hôm nay anh không nghiêm trang giống bình thường, chiếc áo màu lục để ra khỏi quần, bên trong còn mở rộng hai nút, lộ ra màu da khỏe mạnh, đầu hơi cúi xuống, không có mũ quân nhân, ánh mắt nhìn một phương hướng khác không biết đang suy nghĩ gì, tuy nhiên không thể không thừa nhận, anh thật là rất đẹp trai. Lam Kỳ còn đang nhìn, phát hiện ánh mắt của Thiệu Tử Vũ nhìn qua phía cô, trên mặt chợt hiện lên nụ cười cưng chiều, cười như vậy để cho tim cô bỗng nhiên đập chậm đi một chút. "Ừ, lấy ra." Lam Kỳ bước nhanh đến gần anh đưa tay ra, hai mắt lại nhìn vào trong xe của anh, bạn gái của Thiệu ngốc có ở trong xe hay không? Không biết có xinh đẹp hay không? "Bé con, có người tặng hoa rồi." Đôi mắt của Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm hoa trong tay cô, khóe miệng hơi hơi nâng lên, Phát hiện xe không ai, Lam Kỳ không rõ là thất vọng hay là vui mừng, đột nhiên mũi cô ngửi ngửi, lông mày nhíu lại. "Anh uống rượu à?” Khó trách cảm giác hôm nay anh là lạ, nhất là ánh mắt, nhìn người không còn sắc bén như bình thường, dịu dàng lười biếng có thể đem người ta hút vào. "Ừ" Thiệu Tử Vũ gật đầu, đầu anh có chút choáng váng, hiện tại gió thổi một chút đã tốt hơn nhiều. "Anh uống rượu còn đứng ở đây làm gì? Về nhà.” Lam Kỳ chuẩn bị dìu anh. Thiệu Tử Vũ tránh thoát. "Đừng đem hoa của em làm hư.” Anh nhàn nhạt lên tiếng. Lam Kỳ nhìn bộ dáng say rượu của anh, một phát đem hoa vứt đi, vốn là cô sợ trong lòng không thoải mái mới cầm, hiện tại chỉ có một mình Thiệu ngốc, cô cầm hoa để làm gì, phiền phức. "Thứ này không có dùng làm gì, tôi đỡ anh, miễn đến lúc đó ngủ trên đường cái có bẽ mặt hay không, anh nói anh là một quân nhân liền không hiểu giữ mình trong sạch." Lam Kỳ đến gần, Thiệu Tử Vũ nhân cơ hội đem cô nửa ôm vào ngực, đem hoa vứt đi đến dìu anh, có phải hay không đại biểu anh so với người tặng hoa quan trọng hơn. "Bé con, có muốn có bằng lái hay không?” Anh cười, đột nhiên tâm tình không tồi. "Muốn" Lúc này Lam Kỳ mới nhớ tới mục đích. "Mau giao ra đây, để tránh tôi soát người." "Uống say nên đã quên để ở chỗ kia rồi hử?" "Đùa giỡn tôi có phải hay không, tôi chính mình động tay soát." Nói xong, Lam Kỳ ôm lấy cổ Thiệu Tử Vũ, để cho thân mình anh cúi thấp xuống, sau đó xem xét túi áo trên của anh, xem bên trong có thứ cô muốn tìm hay không, Thiệu Tử Vũ khẽ cười, tùy ý cô muốn làm gì thì làm, cúi đầu ghé sát vào sợi tóc của cô, nghe mùi hương dễ ngửi trên người cô, vẻ mặt thỏa mãn. Không có! Lam Kỳ nhìn nhìn túi tiền, bên trong trốn trơn cái gì cũng không có, Thiệu ngốc quả nhiên say, nói mê sảng. Buồn bực ngẩng đầu lên, liền chống lại đôi mắt mang theo men say của Thiệu Tử Vũ, ánh mắt kia giống như một mảnh đại dương mênh mông, bên trong tràn ngập tia sáng mê người, để cho cô không dời mắt được, cô nuốt nuốt nước miếng, nói thật ra Thiệu ngốc là người đàn ông đẹp mắt nhất từ nhỏ đến lớn cô nhìn thấy. Dáng người Thiệu ngốc cao ngất, tay chân lại có lực, như vậy dịu dàng ôm cô, rất thoải mái yên tâm, để cho cô đột nhiên có loại cảm nghĩ muốn cả đời cứ như vậy dựa vào trong lòng anh, trong lúc cô còn đang ngơ ngác chỉ thấy vẻ mặt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc nhìn về phía sau, cô quay đầu, chỉ thấy sau lưng không biết khi nào đứng nhiều quân nhân như vậy. Nàng bối rối. Trừng mắt nhìn trừ bỏ vẻ mặt say rượu của Khương Hạo cô một người cũng không biết, chỉ là dựa vào cảm giác những người này đều là quân nhân cấp cao không phải binh lính, cấp bật cũng không nhỏ. "A" Khương Hạo cười, đây chính là biện pháp mà anh nói, cũng được, hiện tại đám người già này không còn gì để nói, đánh đòn phủ đầu, như vậy tất cả mọi người đầu giữ được chút mặt mũi, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy ôm một cô gái giống như tiểu yêu tinh, hình tượng của Thiệu Tữ Vũ đúng là suy giảm không ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]