Editor: Huyền Vũ
Beta: L.N.H.T
“Hì hì… nếu đã là ảo giác thì ta muốn đùa giỡn thế nào cũng được phải không?” Dung Ức cảm thấy say rượu thật là tốt.
Lâm Tử Khác thấy Dung Ức nở nụ cười quỷ dị thì thật sự cảm thấy không ổn, theo bản năng lui về sau hai bước. Y vừa lui bước, Dung Ức lại mất hứng. Lâm Tử Khác trong hiện thực luôn tránh nàng thì thôi đi, tại sao y ở trong ảo giác vẫn bắt nạt người ta vậy chứ? Nếu là ảo giác của nàng, vậy đương nhiên đều do nàng làm chủ, y dựa vào cái gì mà không nghe lời nàng chứ?
“Chàng… Nấc…” Mới nói một chữ đã nấc một cái. Nàng híp mắt, chỉ vào Lâm Tử Khác, lại chỉ mặt sàn ở trước mặt mình nói: “Tới đây cho ta, đứng ở đây.”
“…” Lâm Tử Khác nhìn thân thể lảo đảo của Dung Ức, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống. Từ nhỏ y đã có thói quen đối nghịch với nàng cho nên dù có đánh y cũng không bước tới, nhưng cũng không dám rời đi. Y khoanh tay trước ngực nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng của Dung Ức, trong đầu lại đang suy nghĩ cứ thế mà dẫn con sâu rượu này về? Hay là trực tiếp đánh một chưởng cho nàng ngất đi rồi khiêng nàng về?
Dung Ức mơ màng chờ đợi chốc lát vẫn không thấy Lâm Tử Khác đi tới thì có chút khó hiểu. Tại sao Lâm Tử Khác trong ảo giác vẫn khó trị như vậy? Vậy nếu nàng muốn đùa giỡn y chẳng phải cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-dung-chay/2122420/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.