Editor: L.N.H.T
Nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Lâm Tử Khác, Dung Ức đánh cuộc, nhất định lúc ấy y đã nhận ra nàng rồi. Nếu như vậy, ngày hôm đó y cứu nàng chắc chắn không phải tình cờ, nàng nghi ngờ nhìn sân nhỏ mình ở ba tháng, không khỏi nghi ngờ nhà nàng ở cũng do Lâm Tử Khác sắp xếp hay không?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, uổng công lúc đó nàng cảm thấy mình gặp được quý nhân, đại thúc nho nhã kia nói ông phải ra khỏi nhà đi xa một chuyến có thể vài năm nữa mới quay lại, đúng lúc nhà trống nên để cho nàng ở. Uổng công lúc trước khi nàng phát hiện mỹ nam cứu mình một lần ở nhà kế bên còn tưởng rằng nàng và y có duyên.
Nhưng nếu y đã nhận ra nàng tại sao không nói rõ với nàng? Chẳng lẽ sợ nàng quấn lấy y giống như lúc nhỏ? Cho nên mỗi lần y nhìn thấy nàng không phải đá nàng ra cửa thì cũng là ném nàng ra cửa? Dung Ức bực bội gãi gãi đầu tóc rối bời của mình, ném hoa cúc trong tay lên bàn.
“Ôi… Ai chọc Dung Ức của chúng ta tức giận thế?” Quần áo màu đỏ bảnh bao xuất hiện ở trong sân, ăn mặc lẳng lơ, giọng điệu đáng đánh đòn như vậy ngoại trừ Thẩm Ngạn ra thì không còn ai khác.
“Huynh tới thật đúng lúc.” Dung Ức quay đầu u ám nhìn Thẩm Ngạn, xoa tay cười đến mức gian ác, hôm qua hãm hại nàng thảm như vậy, hôm nay hắn còn tới đây.
“Muội híp mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-dung-chay/2122417/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.