Editor: L.N.H.T
Mà Thẩm Ngạn vẫn không biết mình bị người ta lăm le đạp rớt răng cửa vừa mới chạy ra khỏi nhà Dung Ức lại nhàn nhã đến nhà bên cạnh, cửa chính nhà bên cạnh vừa rồi vẫn còn đóng chặt bây giờ lại khép hờ, hắn thò đầu vào nhìn coi trong sân không có gì khác thường, sau đó to gan đẩy cánh cửa khép hờ ra nghênh ngang đi vào.
“Huynh tới đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng thanh trong rõ ràng vang lên sau lưng Thẩm Ngạn, hắn quay đầu qua thì thấy Lâm Diệc Tiêu đứng ở sau cánh cửa, không ngẩng đầu lên, đang chơi đùa cái gì đó giống cái bẫy chuột.
“Đây là cái gì?” Hắn dùng chiết phiến dùng để giả làm phong lưu chỉ vào bẫy chuột trong tay Lâm Diệc Tiêu.
“Bẫy chuột.” Lâm Diệc Tiêu cũng không cảm thấy vấn đề của hắn ngu ngốc cỡ nào, rất trôi chảy trả lời hắn.
Thẩm Ngạn tò mò ghé đầu lại, nhìn trái nhìn phải mổ hồi, xác định đúng là bẫy chuột, chỉ là hắn không rõ tự mình nghiên cứu chế tạo, mà y không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ngay cả đuôi chó họ hàng xa thiệt là xa của gia đình chuột cũng diệt nốt luôn trong một lần.
“Từ khi nào huynhcgiết chuột bằng bẫy một cách dịu dàng thế?” Thẩm Ngạn ngồi xổm xuống, nhìn bẫy chuột trong tay Lâm Diệc Tiêu, suy nghĩ một chút không kiềm được tò mò sờ một cái, dựa vào tính cách của Lâm Diệc Tiêu, Thẩm Ngạn cảm thấy nói không chừng bên trên có bôi thuốc khiến chuột đoạn tử tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-dung-chay/2122409/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.