【 】Edit + Beta: Sii
Đôi tay nhỏ của cô nắm rất chặt.
"A Hoan, mở tay ra." Tô Diễn vừa nói, vừa nghĩ cách lòng bàn tay Đường Hoan.
Đường Hoan thử xòe tay ra, nhưng nước đường dính quá chặt làm cô không thể mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Diễn.
"Ca ca...."
Tô Diễn bất lực, giơ tay giúp cô xòe tay ra.
Trên tay dính chặt một cây kẹo mút, bị cô siết chặt trong tay đã tan gần hết.
Hơn nữa vì rơi trên mặt đất nên còn dính thêm một lớp bụi bẩn.
"Ca ca, kẹo em nhặt được."
Tô Diễn biết chắc là do A Hoan thấy hắn luôn đi nhặt vỏ chai nên học theo. Nhưng mà cô vẫn chưa thể phân biệt được cái gì có thể nhặt, cái gì không.
Hơn nữa trong mắt A Hoan, có thể ăn được kẹo mút cũng không dễ dàng gì.
Cho nên không nghĩ đến việc kẹo mút có thể bị vứt bỏ nên mới nhặt lại.
Tô Diễn cảm thấy trong cổ họng như đang nghẹn thứ gì không nói ra thành tiếng.
.......
Tô Diễn dẫn theo Đường Hoan làm việc trong nhà hàng nhỏ tầm ba năm, ba năm rửa bát.
Tiền lương mỗi năm tăng thêm một trăm tệ, từ bảy trăm bây giờ đã thành một nghìn.
Thời gian ba năm nghe có vẻ lâu nhưng trên thực tế.
Cũng chỉ là để một cậu nhóc mười tuổi thành một cậu thiếu niên mười ba tuổi.
Để một đứa trẻ bốn tuổi thành một cô bé bảy tuổi.
Có lẽ là do năm đầu lang bạt phải chịu thời tiết giá lạnh nên bên trong cơ thể bị hỏng, cũng vì vậy nên cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-den-roi/251166/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.