Lục Du lè lưỡi liếm sạch bã kẹo cao su dính trên khoé môi, tức giận nhìn bóng lưng Hoắc Mạc.
Hoắc Tiểu Miêu ơi là Hoắc Tiểu Miêu, bây giờ cánh cậu cứng cáp rồi phải không?
Bắt đầu từ lúc Hoắc Mạc bước chân vào cửa, trong lòng liền dâng lên một loại cảm giác nặng nề. Ba Hoắc [1] đang ngồi ở bàn trà đọc báo, ông nhấp một ngụm trà nói với Hoắc Mạc: "Lúc thi đấu tranh giải thanh thiếu niên con biểu hiện không tệ."
[1] Từ convert là lão gia tử (老爷子),theo tiếng địa phương Bắc Kinh, có thể hiểu theo hai nghĩa, một là xưng hô ông với những người có tuổi tác cao, hai là cách gọi cha của người con trai.
Hoắc Mạc không trả lời, đặt cặp sách xuống thay dép đi trong nhà.
"Trận đấu ba tháng sau con chuẩn bị đến đâu rồi?" Ông tiếp tục hỏi.
Hoắc Mạc lê dép đi vào phòng ngủ.
"Ba đang hỏi con đó." Giọng ông không chút cảm xúc.
Hoắc Mạc dừng lại: "Con sẽ đoạt giải nhất." Cậu siết nắm cửa, cảm thấy như toàn thân bị rút hết sức lực.
Cả hai người yên lặng vài giây, cả gian phòng khách an tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường. Một lát sau, ba Hoắc mới lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc xấu hổ này.
"Mẹ con từ Nhật Bản…"
"Không gặp."
"Rầm." Cửa gỗ đóng sầm lại.
Lục Du điền phiếu báo danh xong thì đưa lại cho huấn luyện viên, sau đó ông quay về làm cho Lục Du một bảng chương trình huấn luyện, Lục Du nhìn sơ qua từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cung-chieu-toi-den-tan-troi/994496/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.