Ban đêm, hai người đi trên đường về trường học, đèn đường có chút mờ tối, bên đường nhốn nháo rộn ràng rất nhiều xe đi qua, ngựa xe như nước có chút náo nhiệt.
"Đừng đi ra ngoài, đi lối đi bộ."
Chu Tích Tiệp một phen kéo Kiều Đa Bảo trong lúc cô đang bất tri bất giác thiếu chút nữa đi ra đến ven đường, để ý gia tốc mạch máu đập của mềm mại bàn tay nhỏ bé nắm trong tay.
Kiều Đa Bảo bị cậu nắm tay cũng không thèm để ý, mắt to đánh giá chung quanh cảnh đêm thành thị.
"Oh, đúng rồi! Chuyện ngày hôm nay cũng không cho phép nói cho ba mẹ của cậu." Kiều Đa Bảo đột nhiên nói ra.
"Vì cái gì?" Chu Tích Tiệp có chút kỳ quái.
"Ai nha, tôi lớn như vậy còn cùng người ta đánh nhau quá mất mặt."
". . . Cậu cũng biết mất mặt à." Chu Tích Tiệp khóe miệng quyến rũ ra.
"Hừ, tôi cũng đã mười lăm tuổi !"
Đúng vậy, cô mười lăm tuổi, cậu cũng mười sáu tuổi, cũng không tính là sớm đi. Nhớ tới Triệu Nghị Nhiên kia thỉnh thoảng quang minh chính đại tìm đến cô, trong lòng cậu liền đau buồn, như bảo bối của mình dấu ở trong lòng nhiều năm bị người khác ngấp nghé đòi cướp đi. Nếu như muốn ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh, vậy cũng chỉ có biện pháp duy nhất --- đem nhãn hiệu của mình dán lên người của bảo bối kia!
Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp trong lòng một trận nhiệt huyết bành trướng.
Cậu nổi lên dũng khí, đột nhiên cầm bả vai Kiều Đa Bảo, sít sao nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cuc-sung/1278886/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.