Chương trước
Chương sau
Về tới ký túc xá, Kỷ Lẫm vẫn còn hơi lo, khẽ nắn cằm Hứa Ninh Giản và kiểm tra kỹ càng một lượt: “Thật sự không đau chứ?”
Hứa Ninh Giản đẩy tay cậu ấy ra: “Không đau thật mà.”
“Đau đau đau, đau chết mẹ rồi!!” Trương Tỉ Lợi đi phía sau ôm khuỷu tay bị trầy da rên rỉ.
Lúc này Kỷ Lẫm mới lấy thuốc và tăm bông từ trong ngăn tủ ra, thuận tay ném tới trước mặt Trương Tỉ Lợi: “Đừng kêu nữa, tự bôi thuốc đi.”
Rốt cuộc ai mới đúng là người bị thương đây! Trương Tỉ Lợi tính gào thêm mấy câu nhưng vừa ngước lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Lẫm. Cậu ta lập tức im bặt, đành tủi thân nhận lấy thuốc rồi tự lực cánh sinh vậy.
Hứa Ninh Giản thấy buồn cười, bảo: “Cậu tốt với người ta một chút đi. Tiểu Trương là người bạn đầu tiên của chúng ta tại Lăng Xuyên đó.”
“…”
Tiểu Trương lúc này đang rưng rưng nước mắt.
Cảm động quá đi. Không ngờ mình lại là bạn của ông bô hoàng tử!
Kỷ Lẫm liếc qua Tiểu Trương, hờ hững “Ừ” một tiếng rồi cũng không nói gì thêm. Cậu lấy một bộ đồ ở nhà từ trong tủ quần áo ra, nhét vào tay Hứa Ninh Giản: “Chơi ở ngoài cả ngày rồi, cậu trước tiên đi tắm đi.”
Hứa Ninh Giản nhún vai, nhận lấy quần áo rồi đi về phía phòng tắm. Tới cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay sang nhướn mày với Tiểu Trương: “Ký túc xá bọn tôi có vậy thôi. Tôi cũng không biết có gì vui để chơi nữa, cậu tự xem thử xem.”
Nhớ tới mấy lời liên thiên kia của mình, Tiểu Trương chột dạ đáp: “Ờ ờ.”
Chờ Hứa Ninh Giản đi vào phòng tắm rồi, Trương Tỉ Lợi vừa quay lại thì gặp ngay một đôi mắt diều hâu sắc bén.
Kỷ Lẫm cười như không cười: “Muốn chơi à?”
Trương Tỉ Lợi giật thót mình, lắc đầu lia lịa: “Không có, không có. Tôi bôi thuốc xong là về liền.”
Song Kỷ Lẫm lại mỉm cười, vỗ vai cậu ta: “Cậu còn chưa làm bài tập nhỉ. Dù sao cũng tới rồi, làm cho xong bài tập rồi hẵng về.”
Trương Tỉ Lợi ngơ ngác: “Tôi không…”
Kỷ Lẫm cắt ngang lời cậu ta, trong ánh mắt mang theo chút chê bai: “Nếu Tiểu Giản muốn làm bạn với cậu thì tôi mong ít nhất cậu sẽ không làm hư cậu ấy.”
Trương Tỉ Lợi:????
Cậu ta có thể không muốn tình bạn này được không?!
Hứa Ninh Giản bước ra từ trong phòng tắm, không ngờ lại thấy Trương Tỉ Lợi đang ngồi làm bài tập ở bàn Kỷ Lẫm.
Hứa Ninh Giản sửng sốt: “Tiểu Trương đang làm gì vậy?”
Kỷ Lẫm mỉm cười: “Cậu ta bảo sợ bị người nhà cắt tiền tiêu vặt nên muốn nâng cao thành tích.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Hứa Ninh Giản nhướn mày: “Vậy sao?”
Kỷ Lẫm đặt tay lên vai Trương Tỉ Lợi, “Vậy nhỉ?”
Trương Tỉ Lợi cảm thấy vai mình trĩu nặng như có một áp lực vô hình đè xuống. Cậu ta còn biết làm sao nữa, đương nhiên là gật đầu rồi, “Vậy đấy.”
Lúc này Kỷ Lẫm mới thả cậu ta ra, rất thân thiện bảo: “Cậu là bạn tốt của bọn tôi. Có câu nào không biết có thể lại hỏi tôi, không cần ngại đâu.”
Kỷ Lẫm cố ý nhấn giọng ở chữ “bạn tốt”, khiến người nghe nghe tới ê răng.
“……….” Trương Tỉ Lợi lịch sự mỉm cười, “Cảm ơn cậu.”
Kỷ Lẫm vẫn giữ nguyên biểu cảm: “Không có gì.”
Hứa Ninh Giản cười nhếch mép không rõ có ý gì, cũng không nói thêm, chỉ tự đi sang một bên lau tóc.
Kỷ Lẫm nhìn cậu, thuận miệng hỏi: “Còn cậu thì sao? Có mệt không? Muốn nghỉ ngơi hay cũng học một chút?”
Hứa Ninh Gian cùng anh bốn mắt nhìn nhau một lúc, đột nhiên thấy chán, bèn thuận tay ném khăn tắm sang một bên: “Cũng được. Thế làm đề một lát đi.”
Cậu kéo ghế, ngồi vào bàn của mình. Vừa mới bật đèn lên thì cậu chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc áp tới sau lưng. Sau đó, một bàn tay to lớn đặt lên đầu cậu, những ngón tay thon dài luồn vào giữa những sợi tóc ẩm ướt của cậu.
“Tóc còn chưa lau khô kìa, lát nữa lại cảm lạnh đấy.” Kỷ Lẫm nhăn mặt, vừa nhắc nhở vừa cầm lấy chiếc khăn lông bên cạnh phủ lên đầu Hứa Ninh Giản, rồi khẽ khàng lau tóc cho cậu.
Động tác của cậu rất tự nhiên, Hứa Ninh Giản cũng đã quen với chuyện này, rất hợp tác mà hơi nghiêng đầu ra sau để Kỷ Lẫm dễ lau hơn.
“Dù sao cũng có người quản mà.” Hứa Ninh Giản làm vẻ vô lại.
Kỷ Lẫm tức tới bật cười, hơi mạnh tay tóm lấy tóc cậu: “Phải, mình thiếu nợ cậu mà.”
Lau khô được tương đối rồi thì Kỷ Lẫm quay người tìm máy sấy. Có điều vừa quay đầu qua thì cậu lại bắt gặp ánh mắt của Trương Tỉ Lợi. Trương Tỉ Lợi đang cầm tập đề thi trong tay, mắt trợn trừng nhìn hai người bọn họ, bộ dạng ngập ngừng như có điều muốn nói.
Kỷ Lẫm: “Có chuyện gì?”
Trương Tỉ Lợi giật mình tỉnh táo, nói theo bản năng: “Có câu này tôi không biết làm….”
Kỷ Lẫm gật đầu: “Chờ chút tôi sẽ giảng cho câu.”
Nói xong, cậu lại tập trung sấy tóc cho Hứa Ninh Giản.
Hành động của Kỷ Lẫm thật sự quá tự nhiên, quá trơn tru. Đến nỗi cả Trương Tỉ Lợi cũng thấy lú, thậm chí còn có chút nghi ngờ với các mối quan hệ của bản thân — Rốt cuộc là Kỷ Lẫm đối xử với Hứa Ninh Giản quá tốt hay là cách cậu ta kết bạn có vấn đề? Thế nên đến bây giờ vẫn chưa có người bạn nào chịu quan tâm chăm sóc cậu ta bất kể chuyện lớn bé như này?
Cậu ta không nhịn được lại đưa mắt nhìn Kỷ Lẫm. Không thể không nói, động tác của Kỷ Lẫm thật sự rất thành thạo, vừa nhìn là biết làm nhiều quen tay. Nếu không phải tuổi tác không khớp thì Trương Tỉ Lợi thật sự sẽ nghi ngờ rằng Kỷ Lẫm mới đúng là bố của Hứa Ninh Giản.
Thế này phải gọi là cưng chiều rồi.
Ban đêm, Kỷ Lẫm đang nằm trên giường, nuôi cơn buồn ngủ thì nghe thấy tiếng trở mình từ giường bên cạnh.
Kỷ Lẫm đã quá quen với âm thanh này, cau mày trong vô thức, khẽ hỏi: “Lại mất ngủ à?”
Tiếng động bên đó lập tức dừng lại.
Kỷ Lẫm cũng không truy hỏi, chỉ lặng im chờ đợi.
Rất lâu sau, Hứa Ninh Giản mới chậm chạp lên tiếng: “Lúc chiều mình thấy ở bên ngoài có tiệm bán mì gà sợi, khi nào chúng mình đi ăn nhé.”
Kỷ Lẫm hơi giật mình, lập tức cười trong im lặng: “Được.”
Hai người lại chìm trong yên lặng. Một lúc sau, Hứa Ninh Giản mới nói tiếp, giọng điệu rất bình thản, như thể chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi: “Kỷ Lẫm này, có phải cậu thấy mình phiền lắm không?”
Kỷ Lẫm im lặng một hồi, khẽ thở dài: “…Ừ.”
Đây không phải lần đầu Hứa Ninh Giản hỏi như vậy, cũng không phải lần đầu Kỷ Lẫm trả lời như thế.
Bao năm rồi, cứ cách một đợt là Hứa Ninh Giản sẽ lại hỏi cậu câu hỏi này. Có lúc Kỷ Lẫm sẽ trả lời là phải, có lúc lại trả lời không phải. Nhưng có dù cậu trả lời thế nào thì dường như Hứa Ninh Giản cũng đều không hài lòng.
Hôm nay đặc biệt không hài lòng.
“Ồ, biết rồi.” Hứa Ninh Giản mở to mắt trong bóng tối, thẫn thờ nhìn trần nhà mờ mờ, cảm thấy hơi thở của mình ngày một nặng nề, “Nếu đã vậy, cậu có thể mặc kệ……”
Cậu còn chưa nói xong thì phần đệm bên cạnh đột nhiên lún xuống, một thân hình cao lớn thân thuộc dựa lại từ phía sau lưng.
“Lại bắt đầu nói linh tinh rồi. Có phải bị cảm rồi không?”
Kỷ Lẫm nắm lấy eo Hứa Ninh Giản, xoay người cậu về phía mình, sau đó cùi đầu. Lần mò một lúc, cuối cùng Kỷ Lẫm kề trán mình lên trán Hứa Ninh Giản.
Hứa Ninh Giản đờ người.
Đêm đã vào khuya, không gian vắng lặng, đến cả những âm thanh rất nhỏ cũng bị khuếch đại tới vô cùng. Trán hai người dán vào nhau, chóp mũi cũng gần sát. Gần đến nỗi Hứa Ninh Giản có thể cảm thấy rõ hơi thở nóng ấm của Kỷ Lẫm.
“May chưa sốt.” Kỷ Lẫm nói, sau đó vòng tay ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng gãi lưng cho cậu như rất nhiều đêm trước đó.
“Phiền lắm đấy, nhưng không sao….. Mình không để bụng đâu.”

Tác giả:
Tiểu Trương: Đang yên ổn đi trên đường thì tự nhiên bị đạp một cái.
Note: Bạn Lẫm chắc được xếp vào dạng công hệ cha quá:)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.