Lần này Trần Hựu Hàm không lùi lại, và Diệp Khai cũng không đẩy hắn ra.
Họ hôn nhau giữa trời xanh mây trắng, giữa không gian rộng lớn trải dài mấy cây số, giữa trời đất vô tận, chỉ có một người chăn nuôi gia súc đang nhìn họ một cách kỳ lạ.
Tiếng gió dưới khoảng trời trong vắt quang đãng này không phải tiếng nức nở nghẹn ngào, mà như là một bài hát của nơi viễn phương nào đó.
Ánh mặt trời chiếu lên người nóng rẫy, Diệp Khai bị hôn đến mức toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hai chân thì mềm nhũn run rẩy không đứng vững, chỉ có thể dùng sức mà níu lấy vai Trần Hựu Hàm. Trần Hựu Hàm đỡ lấy eo cậu, giữ chặt sau gáy cậu, càng ôm càng chặt, gần như một siết đau Diệp Khai. Lòng tham chiếm hữu bá đạo khó mà giải tỏa được tràn ra trong hơi thở của hai người, hơi thở của Diệp Khai càng lúc càng gấp gáp, đầu lưỡi đã bị liếʍ ʍúŧ đến run lên. Cậu cảm giác được vị ngọt thấm sâu vào tận trong linh hồn từ nụ hôn.
"Em chủ động như thế làm gì? Hả?" Trần Hựu Hàm dùng ngón tay cái vén ra tóc mái của cậu, ngón tay hắn mơn trớn gương mặt, hai bên tóc mai Diệp Khai, vừa thở dốc vừa hôn lên má cậu, hỏi: "Không phải em muốn ở bên hắn ta cả đời sao?"
Diệp Khai bị hắn ép phải ngẩng đầu lên, cậu mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì Trần Hựu Hàm đã không nói lời nào mà chặn miệng cậu lại.
Lần này hắn không cho cậu có cơ hội đáp lại, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cua-toi-la-tra-cong/1010275/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.