Cơ thể của người bị mắng là ngu xuẩn rõ ràng liền trở nên cứng đờ.
Hắn lập tức giả vờ như không sao cả mà cười một tiếng, nói: "Em dữ quá đấy, anh nói đùa thôi mà."
Cánh tay buông thõng xuống, bông hoa nhỏ với năm cánh tròn tròn màu xanh lam rơi xuống bờ ruộng đen như mực. Khóe môi Trần Hựu Hàm miễn cưỡng cong lên. Hắn đang nói thứ chó má gì vậy? Lại đóng vai thâm tình khó quên cái quỷ gì?
Diệp Khai quả nhiên không muốn xem màn biểu diễn vụng về của hắn nữa, ánh mắt cậu hờ hững thoáng nhìn qua mặt hắn rồi xoay người đi thẳng về phía trước.
Đường núi quanh co dài gần một cây số, hai người đi rất chậm, thỉnh thoảng lại bị chó sủa. Đèn tắt dần, ngôi làng vắng lặng dưới những vì sao.
Khi về đến nhà của Trát Tây, đám động vật đều đã ngủ, phòng khách trên tầng hai vẫn còn sáng đèn. Trát Tây ngồi trước bếp lửa lau thanh đao của mình bằng khăn mềm. Diệp Khai dừng lại, hỏi: "Nhà mình có rượu không?"
Trát Tây đặt thanh đao vào trong vỏ đao đẹp đẽ uy phong của mình, khuôn mặt hẹp dài nở nụ cười thật tươi, dưới ánh đèn nhìn càng ngả sang màu đỏ đen hơn, anh lau lau tay: "Có, có rượu lúa mì thanh khoa."
Diệp Khai cất túi, mỉm cười: "Cho em bốn bình đi."
Trần Hựu Hàm lấy điếu thuốc trên miệng xuống, sững sờ mà kinh ngạc: "Em muốn làm gì vậy?"
Diệp Khai không để ý tới hắn. Một lát sau, Trát Tây ôm ra bốn bình thủy tinh tương đương với một cân rượu lúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cua-toi-la-tra-cong/1010267/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.