Hai cuộn tranh chữ cứ kéo dài lần lữa mãi, Diệp Thông thúc giục hỏi han nhiều lần, Diệp Khai rốt cục cũng nhận ra mình không thể tránh khỏi chuyện này, đành miễn cưỡng chủ động gọi điện cho Trần Hựu Hàm để hẹn gặp.
Trần Hựu Hàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức khỏi cơn say triền miên không biết ngày đêm. Bác sĩ từ lâu đã nhắc nhở hắn không được uống quá nhiều, hắn không đam mê việc sống mơ mơ màng màng, chỉ là hiện thực muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Ánh nắng quá chói mắt, Kiều Sở sau vô số lần nhặt xác giúp hắn đã quên kéo rèm cửa. Trần Hựu Hàm đau đớn rên lên hai tiếng, hai tay sờ soạng trên chiếc giường lộn xộn, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại trước khi người kia mất hết kiên nhẫn mà cúp máy.
"Alo."
Giọng hắn khàn không tưởng tượng nổi, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi rã rời cùng với không tỉnh táo.
"Là em."
Trần Hựu Hàm cau mày, trở mình, đưa tay lên che mắt, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy?"
Diệp Khai cố huy động sự kiên nhẫn của mình, lập tức nhận ra có thể đối phương vừa mới thức dậy sau một đêm phóng túng, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, vô cảm nói: "Diệp Khai."
Trần Hựu Hàm từ từ mở mắt, xác nhận tính chân thực của cuộc gọi bằng tiếng sột soạt từ điện thoại giữa hai nhịp thở yên lặng, hắn choàng dậy: "Là em sao? Xin lỗi, thật là, anh vừa mới tỉnh dậy. . ." Hắn hung hăng lau mặt, giọng nói dịu dàng xuống: "Em tìm anh có chuyện gì sao?"
"Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cua-toi-la-tra-cong/1010264/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.