Chương trước
Chương sau
Sau một giấc ngủ không mộng mị, Triệu Tử Thi tỉnh dậy với một tinh thần vô cùng thoải mái, nói đúng hơn là có một chút khoái chí khi người khác gặp họa. Cô nhìn Triệu Mẫn đang ngủ mà chân mày cũng không giãn ra kia vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.
Liếc đồng hồ vừa đúng 5h sáng, Triệu Tử Thi nhẹ nhàng xuống giường đi vào nhà vệ sinh trước. Nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng với mái tóc đen mượt của mình, cô thầm nghĩ không biết có nên cắt ngắn bớt không.
Đột nhiên trong đầu nhớ tới một người, trước kia cô rất hay quấn lấy cậu ta đòi nghe kể chuyện. Đó là hàng xóm của cô và Triệu mẫn, mặc dù chỉ lớn hơn cô 3 tuổi nhưng lại luôn tỏ ra người lớn, cô còn nhớ cậu ta rất ít cười, đúng hơn là cười với người khác trừ cô và dì Tống, ngày đó khi cô đòi đi cắt tóc cho ngắn bớt thì bị ngăn lại, cậu ta nói:"Anh thích em để tóc dài, đừng cắt được không, bé cưng?". Cô không nhớ lúc đó mình có cảm giác gì, cô chỉ biết, cô không cắt tóc nữa.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn, Triệu Tử Thi cảm thấy mình dường như bị bệnh, dạo này rất hay nghĩ tới Tống hồ ly kia. Cố gắng gác hắn sang một bên. Cô thầm nghĩ lại sắp bước vào trường rồi, có điều cũng chỉ còn có một năm gắn bó với nó. Ở trường, cô và Triệu Mẫn học ngành y nên được chọn phòng ký trúc xá, còn riêng ma nữ thì học luật, nhưng vì thiếu phòng cho nên cô ấy được chuyển vào phòng chúng tôi. Ma nữ nhỏ hơn hai chúng tôi 1 tuổi, năm nay cô ấy 21, tuy nhỏ hơn nhưng lúc nào cũng tỏ ra là chị cả, Triệu Mẫn không sợ trời không sợ đất nhưng rất sợ cô nàng này.
Triệu Tử Thi chuẩn bị xong thì ra ngoài gọi Triệu Mẫn dậy:"Miêu tiểu cẩu, nhanh dậy đi, sắp đến giờ vào trường rồi, cậu đừng quên hôm nay cậu phải đi tham dự cuộc họp giữa khoa y mình và khoa công nghệ thông tin đấy. Nếu đến trễ tớ nghĩ là giáo sư Trịnh không để cậu sống yên đâu..."
Triệu Mẫn đang mơ màng giật mình trợn to mắt, đứng dậy nắm lấy vai cô:"Thi Thi, cậu nhất định phải cứu mình, làm sao mình sống được trong một cái hội trường chật ních người, đặc biệt là cái phòng đó trừ người phát ngôn ra thì chẳng có tí tiếng động nào, hu hu. Thi Thi cậu phải cứu mình".
Triệu Tử Thị ghét bỏ bịt mũi, né ra xa:"Trước tiên cậu nhanh đi đánh răng cho mình, chẳng có tí sạch sẽ nào hết, cậu mà không nhanh hơn, hừ... đừng nói sao đời cậu từ nay không ngóc lên được".
Triệu Mẫn nhíu mày:"Thi Thi a, nhưng mà tớ cũng không có tiểu jj mà, lấy gì ngóc lên đây?"
"..."
Cô rất vất vả mới ném được Triệu Mẫn đang la oai oái vào đánh răng. Chỉ lại quần áo bị nhăn, cô phải đi xuống giúp sếp Triệu chuẩn bị bữa sáng, về trường rồi sẽ không có cơ hội nữa.
Vào bếp, cô thấy bà đang nấu món canh bí đỏ mà mình thích nhất,còn thức ăn hầu như nấu xong cả rồi, cô biết bà vì không muốn mình động tay vào nên mới dậy sớm hơn để nấu, trong tim, cảm thấy nhói lên một cái nhưng đầy hạnh phúc.. Ôm bà từ phía sau, cảm thấy thật không nỡ đi chút nào.
"Mới sáng sớm mà đã làm nũng rồi, tối qua ngủ có ngon giấc không?". Sếp Triệu nhu nhu lên tiếng.
Triệu Tử Thi cảm thấy sáng nay thời tiết thật sự quá ấm áp mà, thấm vào lòng của cô:"Mẹ ~, Con đi rồi, nhớ mẹ thì biết làm sao a~"
Sếp Triệu tắt bếp, quay lại nhìn con gái mình:"Nha đầu này, bình thường thì suốt ngày lao đầu vào mấy cái nghiên cứu ra vẻ bà cụ non, nói cái gì mà nhớ bà già này đây hả!". Lại nhìn một chút nói:"Hôm nay vẫn còn se lạnh, sao không mặc quần dài lại đi mặc váy, cảm lạnh thì sao"
Triệu Tử Thi cười ngọt ngào:"Không sao a, con có bôi một lớp dầu dưỡng ấm rồi. Mặc như vậy đến khi vào trường thay bộ khác cũng nhanh hơn".
Sếp triệu không đồng ý gõ đầu cô:"Lì lợm, thay có bộ quần áo cũng tiếc rẻ thời gian?"
Triệu Tử Thi xoa xoa cái trán không hề đau, chu môi nói:"Mẹ a, thời gian là tiền là mạng sống cả đấy, không thể xem thường được. Nhanh nhanh dọn bữa ăn sáng thôi". Vừa nói cô vừa nhanh lẹ bưng đồ ăn ra ngoài.
Sếp Triệu lắc đầu cưng chiều, theo sau ra ngoài. Ngồi vào bàn ăn Triệu Tử Thi thắc mắc:"Chú Triệu đâu rồi ạ?"
Nhấp một chút trà cho ấm giọng, sếp Triệu lười biếng trả lời:"Mới sáng sớm bảo là có chút đồ phải đi mua cho tiểu Mẫn rồi". Nói xong không khỏi càu nhàu:"Đúng là đàn ông, nước tới mông mới sợ quần bị ướt."
"...". Triệu Tử Thi nghẹn. Mẹ cô rất hay thích nói những câu kì lạ.
"Còn tiểu Mẫn sao thế. Mới sáng sớm đã nghe tiếng hét chào buổi sáng của nó rồi".
"À, chuyện là ma nữ..."
Nghe kể xong, sếp Triệu bật cười khẽ:"Tiểu ma nữ đúng là hợp ý mẹ mà. Trả thù một cái máy phát thanh nói suốt ngày như tiểu Mẫn thì độc ác nhất là bỏ nó vào một nơi không có điện là xong".
"...". Cho nên cô nói mẹ cô và ma nữ dường như rất giang hồ, rất âm hiểm mà.
Lúc Triệu Mẫn chuẩn bị xong, đang bước xuống lầu thì ba Triệu cũng vừa về. Cô ấy còn đang thắc mắc sáng sớm mà ba mình ra ngoài làm gì thì đã bị ông kéo sang một bên dặn dò một phen. Đợi cha con họ trao đổi tình thân xong thì cũng 6h. Bốn người cùng nhau ăn sáng, một bữa sáng ấm áp nhưng cũng có chút luyến tiếc.
Tiễn ba người ra xe, sếp Triệu Mỉm cười, cầm cái khăn quàng cổ bà đan từ mấy hôm trước đeo lên cho con gái nói với Tử Thi:"Đi đường cẩn thận một chút, đến nơi thì gọi điện cho mẹ". Lại quay sang Triệu Mẫn:"Tiểu Mẫn a, sức khỏe của tiểu Thi không được tốt lắm, con chú ý nó một chút dùm dì, đừng để nó cắm đầu vào mấy cái nghiên cứu suốt ngày, thỉnh thoảng dẫn nó đi chơi một chút với mấy đàn anh nhé"
Triệu Tử Thi cau mũi:"Mẹ, chúng con đã là sinh viên già nhất rồi, còn đàn anh nào nữa chứ".
Sếp Triệu không nói gì, chỉ cười mỉm một cái đầy ẩn ý.
Bên này ba Triệu cũng không yếu thế lấy trong xe ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ nhẹ nhàng đeo lên cho Triệu Mẫn đang tò mò nhìn hai mẹ con cô. Triệu Mẫn Thấy trên cổ ấm áp thì nhìn xuống, nhịn không được cười tươi:"Ba a~, ba mua từ khi nào vậy ạ?"
"Mua lâu rồi". Ba Triệu nói xong hơi chột dạ nhìn xếp Triệu, quả nhiên thấy bà đang khinh bỉ nhìn mình:"Khụ khụ, thôi đến giờ rồi, nhanh lên xe đi, đứng ngoài lạnh". Hừ, ông mới không thừa nhận mình vì tối qua sếp Triệu khoe cái khăn kia mới cảm thấy ghen tị, nhất định phải đi mua cho tiểu Mẫn một cái mới được.
Bởi vậy có thể thấy lòng ganh đua giữa hai vị phụ huynh này là rất lớn a.
Xe đi ra khỏi thị trấn, Triệu Mẫn lại không ngồi yên luôn miệng ca cẩm lòng lang dạ sói của ma nữ, tuy nhiên nói rát cổ họng vẫn không làm động lòng được hai vị đang ngồi giả vờ nghe này.
Triệu Tử Thi:"Không sao a, trước và sau khi vào phòng cậu vẫn có thể nói được mà"
Ba Triệu:"Có một buổi nghỉ ngơi cũng tốt, nói nhiều dễ bị khô cổ"
Triệu Mẫn:"..."
Cho nên mới nói đến tận lúc xe dừng trước cổng trường, tận lúc leo lên lầu 3, tận lúc đứng trước cửa phòng, tận lúc đối diện với ma nữ thì Triệu Mẫn vẫn giữ nguyên vẻ mặt thảm thương, mắt cá chết cầu tình.
Triệu Tử Thi cười nhẹ mang hành lý vào trong trước, nhường lại chiến trường cho các binh sĩ. Cô không biết rằng ở ngoài này, ma nữ đang có một kế hoạch mới, mục tiêu chuyển từ Triệu Mẫn đã chuyển thành cô rồi.
Thấy Triệu Tử Thi đã đi vào sắp xếp hành lý, Triệu Mẫn mới khoanh hai tay hỏi:"Nói đi, cậu có cái kế hoạch gì, vừa rồi nháy mắt khí thế như vậy?"
Ma nữ cười mập mờ, ánh mắt sắc bén hơi nheo lại, làm khuôn mặt yêu mĩ vạn người mê vốn đã tà nay còn tà hơn:"Chiều hôm qua tớ mới biết một tin..."
Triệu Mẫn sốt sắng:"Tin gì, đừng úp mở, nói nhanh lên"
"Nhỏ tiếng một chút, trong cuộc họp ngày hôm nay giữa khoa y và khoa công nghệ thông tin có đón tiếp một người, là tiến sĩ IT của trường đại học nổi tiếng YYY ở Mĩ"
"... Thì sao a, này Trịnh Nhu, tớ còn chưa nhắc tới chuyện cậu đẩy tớ..."
Trịnh Nhu cắt lời:"Bình tĩnh một chút, đừng có lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy Triệu tiểu thư, đó chỉ là hỏa mù tớ tung ra để dẫn dụ Thi Thi mà thôi"
"...Vậy ý cậu là sao a"
"Người mà tớ vừa nhắc tới họ Tống"
Triệu Mẫn lại sắp mất kiên nhẫn, trừng mắt:"Nói-trọng-tâm"
"Cậu ta tên là Tống Hồ Ly"
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.