Triệu Tử Thi không khỏi chán nản hướng người đang ngồi chễm chệ trên sô pha đằng kia nói: "Triệu Mẫn, cậu có thể giải thích tại sao lại xuất hiện ở nhà mình vào đầu năm thế này hay không?"
Người được gọi là Triệu Mẫn liền mạnh mẽ nhảy khỏi sô pha, ôm chầm lấy Tử Thi hét lớn:" Còn không phải vì tớ nhớ quan tài nhỏ nhà mình hay sao a".
Tử Thi co rút khóe miệng:"Cậu...". Chưa kịp nói xong thì một tiếng "chụt" vô cùng vang kèm theo một đống nước miếng ướt ướt trên mặt làm cô trừng lớn mắt. Cô vô cùng, vô cùng thích sạch sẽ đó, còn cái thứ sinh vật đơn bào đang cười híp mắt này lại là chủng loại dư thừa nước miếng này cứ một mực dính chặt cô là thế nào. Một tiếng thét nội lực liền vang lên:"Triệu Mẫn, đồ lưỡi bò nhà cậu, lại dám liếm mặt tớ, muốn chết sao?"
Có trời mới biết bây giờ trong đầu Tử Thi cô không ngừng dùng dao lát mỏng lưỡi bò của miêu tiểu cẩu, sau đó đem vào ép vô trùng thật kĩ a.
Dù không muốn thừa nhận nhưng miêu tiểu cẩu trước mắt này chính là bạn thân hiếm hoi của cô xuyên suốt từ thời mặc tã tới bây giờ.
"Mới sáng sớm mà hai nha đầu các con ầm ĩ cái gì vậy hả". Từ phòng bếp đi ra, một dáng người uyển chuyển, cao gầy từ từ đi ra. Phong thái này, giọng nói này ngoài xếp Triệu nhà cô thì còn có thể là ai. Dưới ánh đèn chùm ấm áp, Triệu xếp dù đã hơn bốn mươi nhưng trên mặt vẫn giữ được nét trẻ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-chon-thanh-mai/33023/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.