Chương trước
Chương sau
Tại phòng giáo sư Trịnh.

"Cốc cốc". Triệu Tử Thi gõ cửa, trên tay cầm điện thoại đọc tin nhắn anh vừa gửi tới: Tối nay gặp ở thư viện, anh có chuyện nhờ em (*ngượng ngùng*).

Cô nghi hoặc không biết anh có chuyện gì, lại nhìn lâu hơn một chút icon ở cuối câu, đầu mày giật giật.

Rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng mời vào của giáo sư. Tâm trạng hình như không tốt lắm.

Mở cửa bước vào, cô thấy khá bất ngờ vì Hạ Hi cũng ở đây, nhưng cũng chẳng mấy để tâm chào lịch sự.

"Tiểu Thi à, ngồi xuống đi, thầy tìm em vì chuyện phát sinh trên diễn đàn trường hai ngày nay. Hạ Hi cũng là thầy gọi tới".

Nghe đến tên mình Hạ Hi mới nhếch miệng, hướng cô nhàn nhạt nói: "Chào học tỉ, không phiền khi thấy em đấy chứ".

Nhìn gương mặt xinh đẹp thanh nhã đang dùng ánh mắt khiêu khích hướng mình chế giễu, Triệu Tử Thi bình thản đáp: "Tốt".

"..."

"Được rồi, về chuyện thông tin hợp tác giữa Tiểu Thi và tiến sĩ Tống bị lộ, em có gì để nói không, Hạ Hi?"

"Em không có gì để nói thưa thầy, thứ nhất những gì em nghi ngờ Triệu học tỷ đây đều xác đáng cả, em cũng không bịa đặt chuyện gì. Thứ hai, ẩn IP không phải vì em sợ hay làm việc mờ ám, chẳng qua em chỉ giảm phiền phức cho mình thôi, thầy biết đấy các bạn rất tò mò, em không thể đi đâu cũng bị phỏng vấn được. Thứ ba, về hợp tác giữa hai người bị lộ em hoàn toàn vô tội thưa thầy".

Giáo sư Trịnh trầm giọng: "Em vô tội? Vậy em giải thích thế nào khi bài viết để lộ tin tức có cùng địa chỉ IP với bài ban đầu của em? ".

Hạ Hi nhàn nhạt liếc qua cô, ung dung trả lời: "Thưa thầy, địa chỉ IP này là nhờ một người quen của em ẩn giúp, nên người đó tất nhiên cũng có thể sử dụng nó".

"Theo em nói vậy có nghĩa người đăng bài viết thứ hai kia là bạn em?". Giáo sư Trịnh nhướng mày, giọng nói trầm xuống. Rõ ràng không tin tưởng.

Ngược lại Hạ Hi không hề sợ hãi trước uy nghiêm của ông, vẫn nhàn nhã đáp vâng. Đồng thời cũng nhất quyết không nói ra người giúp mình. Cô nghĩ việc này là bắt nguồn từ sự bất mãn của bản thân khi thấy mọi người ai ai đều khen vị Triệu sư tỷ này tốt, thông minh xinh đẹp... Hừ, cô mới nghi ngờ đấy. Rõ ràng cô đã nhìn thấy chị ta chẳng thèm quan tâm gì đến đàn em, họ hỏi bài thì làm lơ, tỏ tình thì bị lôi đi làm thí nghiệm, đến nỗi có người còn khóc thét lên vì sợ. Vậy mà tốt. Hạ Hi cô còn dùng cả kế để vạch rõ bộ mặt của chị ta, bảo tên kia đến hỏi bài, quả nhiên là bị lơ. Hừ, thật ngạo mạn.

"Em nói nghe thật hay nhỉ, bạn em không rảnh rỗi đến mức đi đột nhập vào hệ thống của trường, ăn cắp thông tin sau đó đăng lên trang trường đấy chứ. Hơn nữa người đó có thù hằn với Tử Thi? ".

"Này thì em không biết thưa thầy, mức độ thân thiết của chúng em là âm, chẳng qua là trao đổi bằng tiền mà thôi. Còn về chuyện thù hằn, phải hỏi Triệu sư tỷ đây chứ".

Giáo sư Trịnh xoa thái dương, rõ ràng là suy nghĩ quá độ. Không khí trong phòng ngày càng căng thẳng. Hạ Hi khiêu khích nhìn Triệu Tử Thi. Tuy nhiên cũng chỉ là đánh vào bông mềm, vì căn bản có người cố tình thả hồn đi nơi khác. 

Nếu cô biết Hạ Hi tích cực gây chú ý với mình như thế nhất định sẽ cố gắng đáp lại. Ngặt nỗi cô còn đang bận nghĩ về cái icon ban nãy, làm sao vẫn thấy giống phong cách của Triệu Mẫn đây.

Tiếng reo điện thoại khô khốc vang lên, đánh vỡ thế chân vạc trong phòng. Giáo sư Trịnh nhấc máy, càng nghe chân mày ông càng nhíu lại, hướng mắt về phía Hạ Hi. Đầu bên kia nói không nhiều mà giáo sư Trịnh cũng chỉ đáp ừ vài tiếng rồi cúp máy.

Lấy tay day mạnh bên thái dương, ông thở dài: "Hạ Hi, em lại nói với ông của em cái gì?"

"Em chỉ nói sự thật thôi, thưa thầy". Hạ Hi biết rõ cú điện thoại vừa rồi là của ai, ngoài mặt xinh đẹp cao ngạo không thay đổi gì nhưng trong lòng thì đắc ý: ông của cô là bạn lâu năm của giáo sư Trịnh, lại thương cô nhất. Nghe cô làm nũng một hồi liền giúp cô thoát khỏi vụ này. Hừ, cô mới không sợ đấy. Huống gì bản thân cũng chẳng sai.

Giáo sư Trịnh lắc đầu, thật sự rất khó xử. Cả đời ông cũng chỉ có người bạn thân này, ngày xưa hai người cùng làm trong quân y hoạn nạn có nhau. Nay bạn già nhờ vả, không giúp cũng không được. Nhưng nếu giúp thì lại thiếu công bằng với tiểu Thi, ông cảm thấy mình già hơn đi rồi.

Triệu Tử Thi nãy giờ vẫn im lặng, cô nhìn Hạ Hi đắc ý lại nhìn giáo sư khó xử. Nhu nhu giọng nói với ông: "Thầy à, em hiểu thầy khó xử điều gì. Em cũng không muốn làm lớn chuyện này lên, cứ để nó qua đi ạ. Với em cũng tin Hạ Hi không hề ác ý... em ấy chỉ là đem suy nghĩ của bản thân ra mà thôi, có điều...

"Hừ, đừng tưởng chị nói giúp cho tôi thì sẽ nhận được cái nhìn tốt hơn. Thật giả tạo". Hạ Hi cười khẩy ngắt lời.

Cô không để ý đến thái độ của vị học muội cay cú này, tiếp tục câu nói của mình: "Có điều cách làm của em ấy ngu quá mà thôi".

"Chị...". Ai đó nghẹn, là bị tức mà nghẹn đi.

"Đủ rồi". Giáo sư gằn giọng, ông nhìn Hạ Hi chỉ mệt rèn sắt không thành thép: "Tiểu Thi là có lòng tốt, em trách móc người ta cái gì. Ngược lại em nhìn lại mình xem, cũng đâu có nói oan cho em".

Ai đó càng tức càng nghẹn, vẻ mặt kiêu ngạo theo đó mà đỏ lên, không phục cắn chặt môi.

Triệu Tử Thi khẽ thở dài: chung quy vẫn là tiểu hài tử.

Cô muốn đi về, dù sao chuyện này cô đã quyết định bỏ qua rồi, ở lại đây cũng chẳng ích gì mà còn khiến giáo sư khó xử thêm. Nghĩ vậy, cô bèn xin phép ông ra ngoài trước. Khi đóng cửa còn nghe tiếng hừ rõ lớn của Hạ Hi, khoé miệng kéo lên thành vòng cung. Vừa giận vừa buồn cười.

------------------------------------

Tại nhà ăn.

"Này, cẩu Hồ Ly cậu lại có cái ý đồ gì hả? Khai ra mau lên". Triệu Mẫn trừng mắt nhìn chằm chằm, thiếu điều muốn còng tên này lại tiến hành thẩm vấn ngay.

Trước hai con ốc to trước mắt, Tống Hồ Ly sắc mặt đổi cũng không thèm đổi, thản nhiên quay sang Trịnh Nhu chào hỏi: "Xin giới thiệu một lần nữa, anh là Tống Hồ Ly, là bạn của tiểu Thi, rất hân hạnh được biết em". Không biết vô tình hay cố ý, anh liếc sang người ngồi cạnh miêu tiểu cẩu một cái rồi mới hoàn toàn tập trung nói chuyện cùng ma nữ.

Trịnh Nhu bình thường khó bỏ ai vào trong mắt cũng thân thiện đáp lại vài tiếng. Triệu Mẫn bị ngó lơ một bên tức mà không làm được gì. Lại nhìn theo cái liếc của anh liền thấy con heo sát cạnh không ngừng nhai nhóp nhép, huyết áp đột nhiên tăng vọt.

"Phương Tử Nhiên, cậu đây là chết đói sao. Nhai nhai cái beep a".

Nghe vậy, con heo nào đó cố gắng nuốt miếng bánh ngọt to bự xuống cổ họng, quá trình này diễn ra cũng mất gần 3 phút. Khi mọi người nghĩ hắn không trả lời thì tên này lại nói rõ to.

"Giè, tôi đang nhai bánh ngọt mà, beep hồi nào. Cậu nghĩ khẩu vị tôi nặng như cậu chắc. Từ miệng ta suy ra miệng người à. Hừ".

"Làm sao, ra là cậu nhai bánh ngọt cơ đấy. Thật sự kì tích a, nhìn cái đức hạnh này, tôi đột nhiên muốn tìm một người thao cậu thành cúc cuối mùa đấy".

"Ý cậu là gì? Thao là gì?". 

"Ngu".

"Móa nó #*#######".

Nhìn hai mặt hàng trí tuệ kém biểu diễn, hạng thiên tài như anh và ma nữ khinh bỉ xem, quyết định lơ họ, đi thăm dò đối phương là hợp lí nhất. Trịnh Nhu là thay mặt xếp Triệu ý tứ, anh thì vì muốn biết nhiều hơn về cục cưng nhà mình. Bốn người đặc biệt chia thành hai phe, hứng trí bừng bừng.

Triệu Mẫn cãi đến khô cả cổ, bình trà to trên bàn đã xử lí sạch sẽ, lúc này cô mới nhận ra mình lại bị cẩu hồ ly dắt mũi rồi. Nghĩ đến liền hành động, cầm lấy cái bánh cuối cùng trong dĩa nhét vào miệng Phương Tử Nhiên giúp cậu ta nghỉ ngơi giữa trận, ánh mắt viên đạn bắn thẳng về phía anh.

"Cẩu hồ ly, đừng tưởng tôi không biết cậu là đánh trống lảng a. Nhanh chóng nói ra tâm đồ bất chính của cậu".

"A, ra là cậu cũng nhận ra cơ thấy. Thông minh nhỉ?!". Tống Hồ Ly tựa tiếu phi tiếu lắc lắc ly trà. 

Trịnh Nhu thì sớm thoát ly hoàn cảnh, đắm chìm vào sách luật học của bản thân. Dù sao nhiệm vụ xếp Triệu giao đã hoàn thành, còn việc Triệu Mẫn ra sao... số trời đã định, có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.

"Nói, có phải cậu định lừa gạt gì Thi Thi nhà tớ hay không?"

Tông Hồ Ly mày kiếm nhíu lại, sắc mặt trầm xuống: "Tôi không rảnh nói nhảm với cậu. Tốt nhất cái gì nên nói cái gì không, cậu cần phải hiểu cho rõ". Anh rất ghét việc dùng từ ngữ lung tung: lừa gạt? Cho dù là nói đùa đi chăng nữa. Nếu có người ngu ngốc phát ngôn, vậy anh sẽ khiến kẻ đó không còn sức mà ngu ngốc.

Triệu Mẫn thoáng rùng mình, khẽ cắn môi: ai ai ai, cái miệng hại cái thân mà, sao có thể quên tên này là kẻ đáng sợ thế nào a.

Phương Tử Nhiên đấu tranh mãi mới nhai nuốt xong miếng bánh trong miệng. Vừa xong lại phát giác bầu không khí hình như không đúng lắm. Trịnh Nhu quyết tâm tàn hình. Triệu Mẫn đầu cúi thấp dùng ánh mắt đục mấy lỗ trên bàn. Tống Hồ Ly tâm tình bất định. Cậu tò mò gãi gãi đầu.

"Tôi nói này, hai người không phải là thanh mai trúc mã à. Làm gì mà suốt ngày đâm chém thế".

"Ai là thanh mai với cậu ta chứ, hừ tiểu thư đây mới nhổ vào". Triệu Mẫn máu chó tràn đầy.

"Đó là cái gì?". Tống Hồ Ly cau mày: tên món ăn?

Ba người còn lại: "..."

"Thanh mai trúc mã là gì cậu không biết? Này, quen cậu lâu vậy tôi còn tưởng đại thần là vạn năng chứ?". Càng nghĩ Phương Tử Nhiên càng thấy thành tựu rực rỡ. Ngày mà cậu được lên lớp cái tên này đến rồi a. *Hoa bay, hoa bay*. Để trở thành một người thầy tận tâm, Phương công tử nước miếng cao 5 thước xa xả giảng dạy.

Sau en nờ phút sau...

"Cậu đã hiểu chưa?". Phương Tử Nhiên thở hổn hển hỏi, mắt lóe hào quang vạn trượng bay.

"Ừ, hiểu rõ".

"Quá tốt, thử phân tích lại xem có chính xác không".

"Cậu làm gì mà hào hứng quá vậy". Triệu Mẫn mài mài răng xen vào.

"Tất nhiên là do tôi được làm thầy cậu ta rồi".

Tống Hồ Ly không quan tâm vẻ mặt đắc chí của ai đó, nghiêm nghiêm thật thật suy nghĩ. Cuối cùng nhìn ba người nói: "Thanh mai trúc mã là tình đầu hàng xóm?"

*Gật đầu*

"Khả năng biến thành tình đầu vợ chồng rất cao?"

*Gật đầu*

"Là trái tim của nhau ngày còn bé?"

*Gật đầu*

"Khả năng trở thành trái tim của nhau trong tương lai cũng rất cao"

*Lại gật đầu*

"Tốt".

Tốt. Tốt cái gì a. Ba người nãy giờ làm con lật đật nhìn nhau nghi vấn. Phương Tử Nhiên nhịn mãi cuối cùng lên tiếng: "Này, Hồ Ly cậu bỏ xót cái gì rồi đi".

"Cái gì?"

"Ban nãy tôi chẳng phải nhấn mạnh việc thanh mai trúc mã không thành vợ chồng chiếm 99% rồi sao, những thứ cậu bảo tốt mặc dù tôi nói rất cao, nhưng là chuyện chúng chẳng chiếm được bao nhiêu phần trăm đâu".

Tổng Hồ Ly dùng anh mắt thiên tài nhìn kẻ ngốc ngốc trước mặt, vô cùng nghiêm túc khẳng định: "Thứ gì phản khoa học, não tôi sẽ tự động loại bỏ"

"Cho nên". Ba người đồng thanh.

"Cho nên, đừng cố bắt tôi phải ngu ngốc giống cậu".

Phương Tử Nhiên nghẹn. Triệu Mẫn mắt cá chết. Trịnh Nhu hơi nghi ngờ não mình không đủ dùng.

Vài phút sau, vị nào đó vừa bị xỉ nhục liền tỉnh: "Vậy đây". Chỉ Triệu Mẫn. "Cô ấy cũng là thanh mai của cậu, khả rất cao kia giữa hai người lại có khi thành".

Bầu không khí bắt đầu quỷ dị. Phương Tử Nhiên nuốt nước miếng: "Cậu dùng ánh mắt đó làm gì".

"Đù, Trịnh Nhu cậu xem xem, đây chẳng phải là điệu bộ muốn làm thí nghiệm gian ác của Thi Thi à". 

Trịnh Nhu bắt đầu có ý nghĩ rời đi trước.

"Não bộ của cậu có vấn đề!"

"Này nào có a".

"Câu khẳng định không phải nghi vấn".

Móa. Thật mẹ nó lì. Lôi đâu ra cái kiểu nhận định này đây. *Đồng thanh hít sâu".

Tống Hồ Ly tựa hồ rất tâm đắc với lí luận của bản thân, nói tiếp: "Đầu tiên, lúc nhỏ tôi chỉ thích chơi với tiểu Thi, sau này cũng chỉ nhớ đến tiểu Thi. Còn đây... bộ nhớ rỗng".

*Tiếp tục hít sâu*

"Tiếp theo, nhà tiểu Thi bên trái. Còn đây... bên phải".

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ. Xoẹt xoẹt hướng về anh. 

"Trái tim nằm bên trái".

*Hít sâu*

"Cuối cùng, tôi là thiên tài".

Lại là cái khái niệm gì a? 

"Sẽ không chọn kẻ ngu ngốc làm vợ mình".

"Rầm". Triệu Mẫn đập bàn, mặc kệ tay đau bàn chả sao, mài răng ken két: "Cẩu hồ ly, nói tới nói lui cậu là đang sỉ nhục tôi".

Anh nhíu mày, nghi hoặc: "Sỉ nhục cậu cái gì?".

"Nói tôi ngu".

"Nói sự thật thì là sỉ nhục? Vậy cả thế giỏi đều có phần!". 

"...". Trịnh Nhu phì một tiếng. Lời thoại này nghe quen tai quá chứ.

Vẫn là đầu gỗ đứng ra hoà giải: "Được rồi, đừng có cãi nữa. Rõ ràng tuổi tác chênh lệch, sao cứ không dùng kính ngữ vậy".

"Vì cậu ta già chứ sao". Anh nói xong liếc cũng ngại mệt, một đường thẳng hướng quầy bán, nói nhiều nên khát rồi.

"Rầm *@*@*@*@*@*. Hừ, thì sao chứ người Thi Thi quan tâm nhất vẫn là tôi". Lần này thì cái bàn hi sinh hoa lệ thật. Ánh mắt tứ phía bắn về đây.

Khẽ khựng lại, đầu mày cau chặt, khuôn mặt đẹp trai rõ ràng viết hai chữ khó chịu. Chỉ vài giây, anh bước tiếp.

Trịnh Nhu giật khoé miệng thầm nghi ngờ Phương Tử Nhiên đây là dập lửa hay thêm dầu a. 

Triệu Mẫn tức mà không làm được gì, liếc thấy điện thoại anh để trên bàn, khoé miệng vậy mà gian lên. Vừa rồi có tin nhắn mới, cậu ta liền mở ra xem, còn chưa có đóng lại, tương đương mật khẩu chưa kích hoạt...

Tống Hồ Ly trở lại bàn, đặt mấy chai nước vừa mua cho mọi người. Bất chợt nheo mắt nhìn thoáng qua chấm sáng nhỏ ở đuôi điện thoại nhấp nháy. Lại nhìn ba người vẻ ngoài vô tội không thể vô tội hơn kia. Tay như lơ đãng giơ lên, che khuất cái nhếch miệng cùng ánh sáng lóe lên ở đuôi mắt...

..........................

Tác giả nói: Toeic, ta hận mi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.