Chương trước
Chương sau
Tầng 15 của khách sạn được thiết kế thông suốt, có đầy đủ các tiện nghi giải trí, tầng này đều đã được nhóm học sinh này thuê bao trọn.

Giang Xuyên đi đầu, vừa đẩy cửa ra liền bắt đầu búng ngón tay hét lớn: "Tôi bắt được Tầm Tầm say rượu ngủ cả buổi chiều rồi đây!"

Mọi người trong góc đều cười ồ lên, Trần Tầm Phong đi phía sau, hắn giơ chân đá Giang Xuyên một cái, Giang Xuyên ôm mông ngã xuống ghế sofa: “Đcm, Tầm Tầm của các cậu tức giận muốn giết người rồi!"

Tống Minh Nghị đi tới, đưa cho Chu Ải một khay đựng đồ ăn, tay còn lại đè lên vai Giang Xuyên cười nói: "Nhưng cái giọng của mày giống như con heo bị giết vậy."

Sau đó anh ta khoác vai Trần Tầm Phong định kéo hắn đi về phía trước: "Đi nào, Kim chủ, qua đây chơi bài đi."

Trần Tầm Phong hất tay Tống Minh Nghị ra, quay đầu lại thấy ánh mắt của Chu Ải, hắn thuận tay nhận lấy khay đồ ăn trên tay Chu Ải, nhỏ giọng giải thích với cậu: "Cậu tôi rất giỏi đánh bài, từ bài Tây, mạt chược đến đủ các loại, tôi học lỏm được một ít, kệ bọn họ, chúng ta đi ăn trước."

Tối đó, Trần Tầm Phong vẫn bị kéo lên bàn chơi mạt chược, Chu Ải ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ xem hắn chơi hai ván, rồi cũng hiểu sơ sơ về cách chơi mạt chược, lúc Chu Ải định đứng dậy rời đi, Trần Tầm Phong phản ứng rất nhanh, vươn tay từ bên bàn kéo cậu lại.

"Cậu đi đâu thế?" Trần Tầm Phong cầm một lá bài trên tay, nghiêng đầu hỏi cậu.

Chu Ải bị Trần Tầm Phong kéo đến nghiêng nửa người, cậu chỉ uống nhiều nước, muốn đi vệ sinh, cậu nhìn Trần Tầm Phong, rồi lại liếc nhìn đồ uống để bên cạnh hắn.

Trần Tầm Phong như cũng nhận ra mình hơi nhạy cảm quá mức, hắn ném lá bài trên tay đi, từ từ buông Chu Ải ra, gật đầu: "Được."

Khi Chu Ải quay lại, cậu phát hiện có rất nhiều người vây quanh bàn mạt chược bên kia, muốn quay về chỗ cũ thì phải chen vào, cậu không đi về phía đó nữa, ngồi xuống gần một chiếc máy chơi game ở phía sau, nhưng chưa ngồi được hai phút, vừa mới đeo tai nghe lên, cậu đã cảm thấy có người dựa vào mình.

Chu Ái nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Trần Tầm Phong đột nhiên xuất hiện, Trần Tầm Phong đang hơi cúi người nhìn cậu, mái tóc ngắn màu đen vừa mới gội xong cực kỳ bồng bềnh, bị luồng gió ấm từ điều hòa trung tâm trên trần nhà thổi nhẹ.

Trần Tầm Phong kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không muốn chơi nữa."

Chu Ải quay đầu nhìn sang bàn mạt chược bên kia, đám đông vây quanh bàn vừa nãy đã tản ra một chút, Chu Ải thấy một người lạ mặt đang ngồi ở vị trí ban đầu của Trần Tầm Phong.

Chu Ải thu hồi tầm mắt, giơ tay lên không trung vẽ một dấu hỏi, hỏi: Tại sao?

Mục đích lên núi lần này của Trần Tầm Phong vốn là do bạn hắn mời, Chu Ải chỉ là đi theo thôi, cậu không muốn Trần Tầm Phong chỉ ở bên mình.

Trần Tầm Phong bây giờ khác xa so với hồi nhỏ, hồi nhỏ mọi người xung quanh đều sợ hãi hoặc ghét bỏ họ, nhưng bây giờ bên cạnh Trần Tầm Phong đều là những người có thể hòa hợp với hắn, bản thân Chu Ái không có bạn bè, nhưng cậu sẽ không ngăn cản Trần Tầm Phong chơi với bạn bè.

Trần Tầm Phong ngồi nghiêng bên cạnh cậu, chiếc ghế hắn ngồi thấp hơn ghế sofa của Chu Ải một chút, hắn rất tự nhiên chống khuỷu tay lên đầu gối Chu Ải, hắn giơ hai tay che mặt, giọng nói truyền ra từ dưới lòng bàn tay: "Không có gì thú vị."

Chu Ải không hỏi hắn nữa.

Một lúc sau, Trần Tầm Phong từ từ buông tay ra, hắn chống cằm lên đầu gối Chu Ải, nhìn Chu Ải đột nhiên nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi còn tưởng cậu đi rồi."

Nghe vậy, Chu Ải nhìn hắn, nhẹ lắc đầu, cậu cầm điện thoại trên tay, mở một ghi chú mới và nhập hai chữ, sau đó đưa cho Trần Tầm Phong xem: Đông người.

Trần Tầm Phong nhìn thấy, khẽ cười: "Ừ, tôi cũng không thích đông người."

Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh các tiện nghi giải trí, hắn hỏi Chu Ải: "Cậu có muốn thử cái gì không?"

Chu Ải nhìn quanh, cuối cùng dừng mắt lại ở biển hiệu của rạp chiếu phim VR, Trần Tầm Phong nhìn theo hướng mắt cậu, kéo Chu Ải dậy: "Đi thôi."

Buổi tối chắc chắn sẽ chơi thâu đêm, nhưng sau khi Trần Tầm Phong và Chu Ải lên tầng xem một bộ phim, họ đã rời đi sớm.

Bộ phim của họ dài hơn hai tiếng, xuống tầng tắm rửa xong xuôi, lúc đi ngủ đã hơn 12 giờ.

Căn phòng họ ở không lớn lắm, hai chiếc giường lớn được đặt song song, chỉ cách nhau một lối đi hẹp, Trần Tầm Phong nằm nghiêng trên giường, đầu gối lên cánh tay mình, qua lối đi nhìn Chu Ải bên cạnh kéo chăn lên tắt đèn.

Ban ngày trời vẫn mưa, ánh sáng bên ngoài u ám không rõ, nhưng lúc này vào buổi tối, vầng trăng tròn lại mọc lên, trăng sau mưa dường như đặc biệt sáng, xuyên qua rèm cửa sổ hé mở của căn phòng chiếu lên người họ, Trần Tầm Phong nhìn về phía khuôn mặt nghiêng của Chu Ải được ánh trăng chiếu sáng rõ ràng.

Nhận ra có người nhìn mình, Chu Ải bình tĩnh chuyển tầm mắt nhìn hắn, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt đen của Chu Ải, như gợn sóng lấp lánh, cậu lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Trần Tầm Phong, lộ ra sự mềm mại và trong sáng khiến người khác mềm lòng.

Trần Tầm Phong nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Dừng lại một lúc rồi lại nói: "Ngủ ngon."

Chu Ải quay đầu đi. Sau khi hai người đi ngủ, căn phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, không có tiếng mưa rả rích ban ngày, cũng không có tiếng gió từ điều hòa trung tâm, khoảng mười phút sau, Trần Tầm Phong mở mắt trong sự tĩnh lặng này, hắn nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường bên cạnh và người đang ngủ trên giường, sau đó lặng lẽ kéo chăn xuống giường.

Giường của khách sạn không cao, chỗ Chu Ải ngủ gần lối đi ở giữa, Trần Tầm Phong ngồi xổm bên giường Chu Ải, hắn cúi đầu có thể chạm vào mặt Chu Ải.

Môi Trần Tầm Phong khẽ nhúc nhích, hắn rất nhẹ nhàng gọi một tiếng "Chu Ải", nhưng hơi thở của Chu Ải rất đều, ngay cả khi cậu dễ tỉnh giấc, cũng không nhận ra tiếng động quá nhỏ này trong lúc ngủ.

Hôm nay Trần Tầm Phong thực sự đã uống hơi quá chén, hắn nửa say nửa tỉnh, nhưng sau khi hoàn toàn tỉnh táo, ký ức của hắn không hề có bất kỳ sai sót nào, hắn nhớ rõ khi đợi trước cửa thang máy, khoảng cách giữa hắn và Chu Ải rất gần, hắn chỉ cần khẽ động một chút là có thể chạm vào mặt Chu Ải.

Ánh đèn ở cửa thang máy rất sáng, vì vậy lúc đó hắn nhìn rất rõ khuôn mặt của Chu Ẩi, hắn nhìn rõ và cũng nhớ rất rõ, hắn nhớ những đường vân tinh tế trên đôi môi hồng nhạt của Chu Ải, nhớ những sợi mi rậm rạp của cậu, nhớ làn da không tì vết ngay cả khi đến gần cũng không nhìn ra.

Buổi chiều Trần Tầm Phong chìm vào giấc mơ, lượng cồn trong người khiến giấc mơ của hắn tự động có hiệu ứng chóng mặt, trong cơn chóng mặt đó, khuôn mặt của Chu Ải liên tục xuất hiện.

Còn bây giờ, căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có ánh trăng trắng lạnh chiếu vào lưng Trần Tầm Phong, hắn ngồi xổm bên giường, khuỷu tay chống vào tai Chu Ải, giống như buổi trưa vậy, nhẹ nhàng, chậm rãi cúi đầu lại gần khuôn mặt Chu Ải.

Tối nay Chu Ải dùng đồ vệ sinh cá nhân mà hắn chuẩn bị, mặc bộ đồ ngủ mà hắn đã giặt trước, vì vậy lúc này trong hơi thở của Trần Tầm Phong toàn là mùi hương trên người Chu Ải - mùi hương hoàn toàn giống hắn.

Cơ thể của Trần Tầm Phong che khuất ánh sáng, khuôn mặt của Chu Ải chìm trong bóng tối của hắn, và hắn càng đến gần, càng không nhìn rõ khuôn mặt của Chu Ải, càng không nhìn rõ, Trần Tầm Phong càng tiến lại gần hơn, cho đến khi cuối cùng mũi của họ chạm nhẹ vào nhau, hơi thở giao hòa.

Trong sáu năm qua, hai từ nổi bật nhất trong cảm xúc của Trần Tầm Phong là nóng nảy và lo lắng, hắn giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, liên tục chuyển đổi giữa trạng thái ít nói và hung dữ, nhiều lúc hắn chỉ ngồi im ở đó, nhưng chỉ cần có ai đi ngang qua trước mặt, hắn sẽ đột nhiên nổi giận, vô cớ muốn chặn người ta lại đánh nhau.

Lúc đầu hắn không đánh lại được, giống như cậu của hắn nói, kết quả sau khi đánh nhau luôn là cả hai cùng bị thương hoặc hắn bị thương nặng hơn, sau đó hắn có huấn luyện viên, hắn liều mạng đánh nhau với hai huấn luyện viên cao to, đánh nhau với tất cả học sinh xung quanh mà hắn không ưa, cuối cùng hắn đánh nhau thành đại ca không ai dám đụng trong trường đó, thậm chí hắn còn đánh thắng một huấn luyện viên vào năm 15 tuổi.

Sự nóng nảy của hắn theo sức mạnh bùng phát từ từ bị đè nén, nhưng theo thời gian trôi đi, sự lo lắng của hắn lại càng lớn, thời gian trôi qua, hắn không những không quên đi một chút ký ức nào, mà ngược lại càng sốt ruột hơn, hắn tha thiết muốn quay về, tha thiết muốn quay về tìm người đó.

Cho đến năm ngoái, hắn cuối cùng cũng có được cơ hội trở về, cho đến nửa đầu năm nay, hắn cuối cùng cũng có được những bức ảnh của Chu Ải trong những năm qua, thậm chí cho đến hơn ba tháng trước, hắn cuối cùng cũng thực sự nhìn thấy Chu Ải trước cổng trường số Sáu.

Chỉ một cái liếc mắt, sự lo lắng đã kề cận hắn suốt sáu năm như thể bị dập tắt ngay lập tức bởi dòng nước mát lạnh.

Đôi khi Trần Tầm Phong cảm thấy mình giống như một con chó, chó giữ chặt xương không chịu buông, hắn giữ chặt Chu Ải không muốn buông, chó trời sinh đã thích xương, còn hắn từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Chu Ải ở trường mẫu giáo, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ chủ động đến gần một người.

Sự chấp niệm của hắn đối với Chu Ải không những không phai nhạt đi chút nào theo thời gian mà còn ngày càng mãnh liệt hơn, và khi gặp lại Chu Ải vào năm nay, sự chấp niệm đó cuối cùng cũng hợp lý khi thêm vào một ý nghĩa khác.

Nhiều năm ở nước ngoài, Trần Tầm Phong đã tiếp xúc với rất nhiều người, vì vậy hắn đã nhận ra và chấp nhận sự thay đổi trong tình cảm của mình đối với Chu Ải ngay từ lần đầu tiên, hắn biết rất rõ mình đang nghĩ gì, muốn gì.

Lúc mới gặp, sự cẩn thận, không dám đến gần của hắn là thật, lúc đó hắn chỉ dám trốn trong bóng tối lặng lẽ quan sát. Nhưng bây giờ khi đã đến gần, hắn càng không thỏa mãn, Trần Tầm Phong thậm chí không muốn để Chu Ải rời khỏi tầm mắt của mình.

Chu Ải trong sạch và ngây thơ khiến Trần Tầm Phong mềm lòng, Trần Tầm Phong là người muốn bảo vệ sự trong sạch này nhất trên thế giới, nhưng đồng thời, chính hắn lại đang làm ô uế sự trong sạch này, mỗi khi hắn chạm vào Chu Ải, chạm vào tay, mặt cậu thậm chí chỉ là vài sợi tóc, đều không còn là ý nghĩa đơn giản như lúc nhỏ nữa, hắn cố ý nhưng vẫn phải giả vờ tự nhiên để đến gần, đến gần rồi lại càng thấy thèm khát.

Trần Tầm Phong dừng lại ở khoảng cách mũi chạm mũi với Chu Ải, hắn không tiến lên nữa, hơi thở hơi ẩm của Chu Ải nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, hắn giữ nguyên tư thế này, từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng trạng thái này không thể duy trì được bao lâu, Chu Ải trong lúc ngủ vẫn rất nhạy cảm, cậu dường như cảm thấy khó thở, nhẹ nhàng quay đầu, Trần Tầm Phong mở mắt, nhìn cậu một lúc trong bóng tối rồi từ từ lùi ra.

Cổ áo của bộ đồ ngủ này của Chu Ải thấp hơn nhiều so với áo lót ban ngày, cậu nằm ngửa, chăn chỉ kéo đến vai, vì vậy lúc này, Trần Tầm Phong có thể nhìn rõ yết hầu nhọn hoắt lộ ra của cậu.

Ban ngày trong phòng, yết hầu của Chu Ải ẩn dưới lớp áo lót màu đen, sự tương phản màu sắc đen trắng giữa da và quần áo vô cùng rõ nét, và lớp cổ áo giữa cũng khiến yết hầu của Chu Ải nửa lộ nửa ẩn, lúc đó Trần Tầm Phong rất muốn đưa tay ra chạm vào, nhưng hắn không thể, vì vậy cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy gáy cậu.

Còn bây giờ, trong đêm không một bóng người, Trần Tầm Phong nhẹ nhàng cúi đầu, cuối cùng cũng chạm đầu môi mình vào chóp yết hầu của Chu Ải.

...

Ngày hôm sau khi xuống núi lại là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh, nhưng gió lạnh trên núi vẫn thổi vào người.

Xuống núi vẫn là những chiếc xe lúc đến, có lẽ đám người tối qua chơi quá đà, Tống Minh Nghị ngủ trên hàng ghế trước còn chết hơn cả lúc lên núi hôm qua.

Chu Ải và Trần Tầm Phong ngồi ở hàng ghế sau, Chu Ải mở hé nửa cửa sổ, không khí trên đường xuống núi rất tốt, cậu dựa vào cửa sổ hóng gió, Trần Tầm Phong dựa vào cửa sổ bên kia, chống cằm nhìn sườn mặt cậu một cách vô định.

Đi đến nửa sườn núi, điện thoại di động mà Chu Ải để trong túi đột nhiên bắt đầu rung liên tục, cậu đã cài đặt chặn quấy rối, trong trường hợp bình thường, điện thoại này sẽ không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào, vì tài xế và Trần Tầm Phong đều không gọi điện cho cậu.

Chu Ái lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại đang nhảy trên màn hình, là số điện thoại riêng của Chu Duệ Thành, Chu Ải nhìn điện thoại một lúc không động đậy.

Lúc này, Trần Tầm Phong cũng nhận ra, từ bên kia dựa lại gần hỏi cậu: "Sao vậy?"

Điện thoại reo nửa phút rồi cúp máy, Chu Ải khẽ lắc đầu với Trần Tầm Phong, khi thu hồi tầm mắt, cậu nhận được một tin nhắn mới từ Chu Duệ Thành: Sáng sớm con chạy đi đâu rồi!

Chu Ải không trả lời, xóa tin nhắn rồi cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại, sau đó tiếp tục bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Tầm Phong thu hết hành động của cậu vào mắt, nhưng không tỏ thái độ rõ ràng, cũng không hỏi thêm.

Khi Chu Ải về đến nhà là hơn mười giờ sáng, trong nhà chỉ có Chu Duệ Thành, Chu Duệ Thành đang ở trong phòng làm việc trên tầng hai vừa xử lý công việc vừa chờ cậu.

Trước khi vào phòng làm việc, tầm mắt của Chu Ải hơi chếch sang một bên, bức tường mà cậu đã đổ mực khi đi hôm qua đã được thay toàn bộ giấy dán tường, gạch lát nền cũng được lau sạch, không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.

Cậu bước vào phòng làm việc, Chu Duệ Thành nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền cau mày, ông không biết chuyện Chu Ải không ở nhà tối qua, chỉ nghĩ Chu Ải ra ngoài từ sáng sớm: "Đi đâu vậy? Sáng sớm bố về đã không thấy con đâu!"

Chu Ải không đáp, chỉ im lặng đứng trước mặt ông với khuôn mặt nhợt nhạt.

Chu Duệ Thành rất không thích tính cách trầm lặng này của Chu Ải, vốn là một người câm, lại không thích giao tiếp với người khác, ông thở dài: "Cuối tuần rảnh rỗi như vậy, thầy Trần của con không đến dạy con học, con không biết tự học à? Không có ai quản con, con lại đi lung tung đúng không?"

Nhưng tâm trạng của Chu Duệ Thành hôm nay có vẻ không tệ, ông chỉ nói Chu Ải hai câu, rồi đổi chủ đề: "Kết quả thi giữa kỳ của các con đã có rồi, sáng nay thầy Tần gọi điện cho bố, nói trường sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh toàn khối, để ba làm đại diện phụ huynh phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm giáo dục".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.