“ Được rồi, vào nhà
thôi, anh đói quá. Anh không nuốt nổi đồ ăn trên máy bay nên đã nhịn
đói suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Em vào nấu thứ gì đi, anh rất nhớ tài
nấu ăn của em. Xem bao lâu nay có tiến bộ thêm không nào. “ Thương Vô
Thần xoa xoa cái bộng rỗng, rất tự nhiên mà đi vào nhà.
Khả Lăng há hốc mồm. Ơ hay, sao cái kẻ này cứ như mình là chủ nhà thế?
Thương
Vô Thân tháo giày ngoài cửa, anh bước vào nhà, thả mình ngay lên chiếc
ghế sofa “ Nhà em vẫn không thay đổi nhỉ? “ Với ngay cái điều khiển,
bật lên ti vi.
Này, sao cô cứ có cảm giác cô mới là khách vậy?
“
Nha, vào nấu gì cho anh ăn đi, đói quá. Cứ thất thần ngoài đó làm gì. “
Thương Vô Thần như một ông hoàng đang bất mãn mà ra lệnh.
Đáng chết. Cô sai rồi. Cô không phải khách, mà là người hầu mới đúng.
“
Muốn ăn thì lăn vào bếp. “ Khả Lăng cũng không kém, hừ mũi một cái “ Nãy
trước khi anh đến tôi cung qua nấu dở ít đồ để tối về ăn nhưng giờ anh
đến thì cứ lấy ra. Giờ tôi phải đi có việc. Ở nhà đừng có làm loạn. “
Thương Vô Thần đầu hàng trước câu nói của cô.
Làm loạn?
Đùa à? Hắn đâu phải trẻ con mà bị nhắc nhở vô lý thế chứ?
Khả Lăng bước vào phòng, mở ra tủ quần áo, tìm chiếc váo đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-bat-nat-thanh-mai/3287493/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.