Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh mắt Tuỳ Ý rơi vào chiếc chăn hoa hướng dương được đắp trên người, nhất thời ngây người.
Sau khi phản ứng lại, cậu vội vàng nhảy xuống giường chạy ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp thấy Ninh Lan đang cầm chảo rán trứng, trái tim treo lơ lửng mới "bịch" một cái rơi xuống.
Ninh Lan nghiêng đầu nhìn cậu: "Dậy rồi à... sao không đi dép vào?"
Tuỳ Ý xấu hổ quay về, xỏ dép xong rồi ra ngoài.
Một chiếc nồi khác đang đun nước luộc mì, nhúng qua nước lạnh hai lần rồi vớt ra. Nước canh thêm vài giọt xì dầu và dầu mè, thả mì vào nước, rắc rau và cho trứng lên trên, bữa sáng đã sẵn sàng.
Đây là lần thứ hai Tuỳ Ý ăn mì Ninh Lan làm. Ăn miếng lớn sợ hết nhanh, ăn miếng nhỏ sợ mì nhũn, cực kỳ bối rối. Thấy Ninh Lan ngồi đối diện chỉ ăn một nửa đã vứt đấy, quay người ra bàn bếp làm mì lạnh trước đó đã từng làm, Tuỳ Ý lập tức chuyển mục tiêu, nhanh chóng ăn hết mì của mình, sán đến hỏi lúc nào có thể ăn.
Ninh Lan đang đổ nước vào nồi, vừa đổ vừa nguấy, nói: "Tối đi."
Có thể ở đây đến tối, nói không chừng còn có thể ở lại một đêm, Tuỳ Ý vô cùng mãn nguyện, lại nhớ đến chuyện hôm qua Ninh Lan đồng ý với mình, thực sự tuyệt vời.
Hoàn toàn quên mất dáng vẻ sợ sệt của mình hôm qua khi níu kéo anh không chịu buông.
Tâm trạng của Ninh Lan khá tốt, buổi sáng Tuỳ Ý thấy anh uống thuốc, mở tiệm, nấu cơm, vẫn bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-lang/402633/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.