Ngày hôm sau, bà Trương dậy mở cửa tiệm.
Ninh Lan nghe thấy tiếng gà bay chó sủa trong cửa tiệm truyền đến, kéo chăn che đầu.
Ngủ thì chắc chắn không được, nhắm mắt một lúc cũng tốt.
Nhắm đến hơn 9 giờ, bên ngoài đã không còn tiếng động. Ninh Lan để tay dưới vòi nước rửa mạnh, thông qua cách giảm nhiệt vật lý để giải toả cơn nóng khó hiểu bắt đầu từ nửa đêm qua, chà đến mức mu bàn tay hơi đỏ, không biết thằng nhóc đó ăn gì để lớn, sức khoẻ như trâu.
Rửa ráy xong ra sân ngắt mấy cọng hành lá để lát nữa dùng quay video, trở về thì thấy bà lão đang xách cây đàn violin đi về phía bếp than.
Ninh Lan hoảng hốt, vội vàng chạy đến chặn: "Bà ơi cái này không thể đốt, không thể đốt!"
Tối qua, để thoát khỏi bàn tay của Tuỳ Ý, Ninh Lan buộc phải giở thủ đoạn. Nhân lúc thần trí cậu đang mơ màng, giơ chân đá vào cẳng chân cậu sau đó nhanh chóng chuồn vào cửa tiệm.
Trốn thì trốn thành công nhưng cúi đầu nhìn một cái, hộp đàn vẫn trên tay.
"Có cái khúc gỗ, sao không thể đốt?" Bà lão đánh giá trên dưới, có chút ghét bỏ: "Có to một chút, đốt cây nhỏ kia trước đi."
Nói xong còn cầm cây vĩ lên, Ninh Lan vội cướp đàn lại, rồi lại giành cây vĩ với bà: "Cái này cũng không thể đốt, sơn dầu rồi, không cháy được đâu."
Hai người cùng kéo một cây vĩ, mỗi người nắm một đầu, giành đi giành lại, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng, cây vĩ bị bẻ đôi.
Trong lòng Ninh Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-lang/402626/chuong-70.html