Tuỳ Ý lại lái xe trên đường cao tốc thành phố. Vào ban ngày, lưu lượng xe cộ đông đúc, lái đến tuyến đường ven thành phố mới thưa thớt hơn chút. Cửa sổ xe mở ra một khe, khi lái xe về phía bắc, gió rít thổi vào, trong xe không có chút độ ấm, nhiệt độ giảm thấp nhưng Tuỳ Ý không cảm thấy lạnh. Lái đến khoảng không rộng rãi, cậu gọi điện cho bố. Tuỳ Thừa biết thói quen của Tuỳ Ý sẽ không gọi cho ông nếu không có chuyện xảy ra, liền hỏi thẳng: "Có chuyện gì?" Tuỳ Ý cũng không vòng vo: "Con muốn cách liên lạc với Tần Nguỵ Vũ." Đầu bên kia trầm mặc một lúc, đáp: "Lại vì thằng nhóc đó à?" "Không cho thì con tự mình nghĩ cách." Tuỳ Ý lạnh lùng nói. Có vẻ tâm trạng của Tuỳ Thừa đang tốt, bật cười: "Không nói là không đưa, bỏ nhà hai năm không học được bản lĩnh gì, chỉ có tính tình là khác." Tuỳ Ý ghi lại số điện thoại. Tuỳ Thừa hỏi cậu: "Lần này lấy cái gì để đổi đây?" Tuỳ Ý thoáng trầm lặng: "Bố nói đi." Cậu chuẩn bị sẵn tinh thần bị làm khó, kết quả Tuỳ Thừa chỉ bảo cậu về nhà ăn bữa cơm. Tuỳ Ý thấy hôm khác chẳng bằng hôm nay, buổi trưa lái thẳng về nhà. Thầy giáo rất vui khi thấy cậu, vừa bận rộn trong phòng bếp nấu ăn vừa than trách cậu về nhà mà không báo trước. Tuỳ Thừa cũng đã trở về, không bất ngờ khi thấy Tuỳ Ý, gật đầu nói câu "Đến rồi à", dường như con trai vẫn luôn ở nhà chưa từng bỏ đi. Thầy giáo đích thân vào bếp. Tuỳ Ý không có việc gì, lại không muốn ngồi cùng Tuỳ Thừa nên cũng đi vào bếp. Rửa tay, giữ củ từ trên thớt, cầm dao định cắt. Thầy giáo quay người nhìn thấy, bị doạ cho hồn bay phách lạc: "Mau bỏ xuống, mau bỏ xuống, con lấy dao ở đâu đấy? Tay bị thương thì phải làm sao?" Từ lúc Tuỳ Ý có kí ức đến giờ, đôi tay là bộ phận quý giá nhất trên cơ thể cậu. Thầy giáo không cho cậu vào bếp, không cho cậu chơi bóng, thậm chí vào mùa đông, cậu cũng không được ra ngoài chơi ném bóng tuyết với những đứa trẻ khác. Lúc không hiểu chuyện, cậu thường khóc lóc làm loạn vì điều đó. Lần nào thầy cũng hỏi cậu "Vậy con có muốn học đàn không?". Cậu trả lời "Muốn". Thầy giáo thở phào một hơi, sau đó nói như điều hiển nhiên: "Vậy đừng đi, hãy yêu thương đôi tay mình." Trước nay cậu chưa từng nghi ngờ lời thầy giáo nói, quy quy củ củ lớn đến 17 tuổi, làm một chuyện phản nghịch duy nhất đó là từ bỏ đàn violin, bước vào giới giải trí. Cậu bước lệch khỏi cuộc đời mà người ta có thể nhìn thấy kết cục trong nháy mắt, đi một con đường hoàn toàn khác biệt, bắt gặp một nhóm người vốn dĩ không thể có quan hệ với cậu. Khi đập vỡ cây đàn, biểu cảm bàng hoàng và thất vọng của thầy hiện rõ trong tâm trí cậu, có điều hai năm nay, cậu đã bắt đầu hoài nghi sự lựa chọn của bản thân có đúng hay không. Ăn xong cơm, Tuỳ Ý lên tầng, vào phòng của mình. Hơn hai năm không có ai ở, căn phòng vẫn như trong trí nhớ. Cậu bước đến chiếc tủ kính cao bằng một người bên cạnh bàn, ngắm nghía những danh hiệu và chứng chỉ cậu giành được khi tham gia các cuộc thi trong và ngoài nước, dần dần xuất thần. Thầy giáo gõ nhẹ cửa hai lần, bước vào, đứng bên cạnh cậu, mỉm cười nói: "Có phải tự thấy kiêu ngạo về bản thân lúc trước không?" Tuỳ Ý lắc đầu: "Không có." Cậu không có gì đáng để kiêu ngạo, quá khứ chính là quá khứ, huống hồ cậu cho rằng sự nỗ lực của bản thân chỉ chiếm một phần, sự dạy dỗ của thầy mười năm như một mới là mấu chốt để cậu kiên trì và đạt được những thành tích này. "Còn nhớ cái này không?" Thầy giáo chỉ vào tấm giấy Chứng nhận đạt hạng ba cuộc thi violin dành cho thanh thiếu niên quốc tế ở trên cùng chiếc tủ: "Năm đó con 12 tuổi, không lấy được hạng nhất, nhận giải mà mặt cau có, xuống sân khấu là khóc, nói về sau không kéo đàn nữa." Thực ra Tuỳ Ý không nhớ rõ lắm, khi cậu chưa hiểu chuyện thường xuyên nói "không kéo đàn nữa", cuối cùng dưới sự khuyên bảo nhẹ nhàng, ấm áp của thầy, giữ một lòng không khuất phục, tiếp tục kiên trì. "Nói với con một bí mật." Giọng thầy rất ấm áp: "Thực ra mỗi lần an ủi con, thầy cũng không điềm tĩnh như bề ngoài. Thầy sợ con thật sự mặc kệ không học nữa, sợ tất cả những nỗ lực đều thành công cốc." Tuỳ Ý nghiêng đầu nhìn ông, mắt hiện lên sự kinh ngạc. Thầy giáo cười cong đôi mắt: "Không dám tin phải không? Sự bình tĩnh của thầy đều là giả vờ hết đó, thực ra thầy còn sợ hơn con. Năm đó thầy tưởng bản thân sợ con sẽ từ bỏ sự cố gắng bao năm trời, tự huỷ tiền đồ, tưởng rằng tất cả điều mình làm đều vì muốn tốt cho con." Nói rồi, thầy giáo giơ tay đo chiều cao của mình và Tuỳ Ý, cậu bé trước đây chỉ cao ngang lưng ông, hiện giờ đã cao hơn ông rồi. "Hai năm con không ở nhà, thầy đã chậm chạp hiểu ra, không phải chỉ có kéo đàn mới chứng minh năng lực và giá trị của con. Điều thầy không buông bỏ được thực ra là sự kỳ vọng của thầy đặt lên con, còn đè nặng nguyện vọng của thầy lên người con. Nhưng con đường này lẽ ra phải tự con bước đi, bất kể làm điều gì, miễn là đạt được điều mình cần, vậy là đúng rồi. Tâm tư con càng lớn, thầy càng không nên giả làm người từng trải, nhốt con dưới đáy giếng, ngăn cản con khám phá thế giới bên ngoài." Nói đến lời cuối cùng, thầy giáo rất thanh thản: "Đời người, thứ khó có được là sự tự do, có thể làm những gì mình thích mà không cần đắn đo, điều này rất tốt, thầy vẫn tự hào về con." Lúc Tuỳ Ý rời đi, cũng đúng lúc Tuỳ Thừa ra ngoài. Thầy giáo đứng ở cửa gọi ông lại, ấm áp đeo khăn quàng cổ cho ông: "Cột sống không tốt, không nên chịu lạnh." Tuỳ Ý cảm thấy rất ngứa mắt, tăng tốc bước đi. "Tuỳ Ý." Thầy giáo gọi anh từ đằng sau: "Sắp đến Tết rồi, thầy và bố ở nhà đợi con." Tuỳ Ý không đáp, nghe bố nói: "Bảo nó về làm gì? Xem trên tivi chưa đủ à? Hừ, cả ngày bị đám con gái xúm lấy gọi "chồng" mà cũng không biết ngượng." "Đấy cũng là bản lĩnh của nó, ông bớt nói vài câu đi." Tuỳ Thừa bị thầy giáo bắt chẹt, cao giọng nói với Tuỳ Ý đã đi đến cổng: "Đưa thêm một người nữa về cùng cũng được, không cần nói trước với bọn thầy đâu." Tuỳ Ý nhớ ngay đến Ninh Lan thì sợ rằng mình bị điên rồi, mở cửa, nhấn ga, đầu cũng không ngoảnh lại phóng xe đi. Cậu biết bố gọi mình về để thầy vui, cảm giác trở về nhà cũng không khó chịu như tưởng tượng, nhưng cậu vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng. Tết năm ngoái cậu định ở ký túc xá một mình. Cố Thần Khải và dì đều gọi điện bảo cậu về. Cậu hết cách, chỉ đành đón tết ở Cố Gia. Cái kiểu truyền thống đón Tết trong mắt cậu không có ý nghĩa gì lắm, cậu thà đọc sách một cách yên lặng hơn là cùng một đám người ồn ào. Sắp đến Tết, năm ngoái vào thời điểm này Ninh Lan đã về quê rồi, hai người liên tục nhắn wechat. Lúc giao thừa, Ninh Lan còn canh giờ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới. Sao lại nghĩ đến anh rồi? Tuỳ Ý phiền não mở cửa sổ xe, sau đó gọi điện cho Cố Thần Khải. Một tiếng sau, cậu dừng xe ở một nơi gần địa chỉ mà Cố Thần Khải gửi. Xuống xe tìm một vòng thì phát hiện một cầu thang sắt ngoằn ngoèo ở cuối hẻm. Đi xuống cầu thang, đẩy cánh cửa duy nhất ở trước mặt, âm thanh ầm ầm dội đến. Tuỳ Ý chỉ từng đến bar âm nhạc, lần đầu tiên đến kiểu bar tầng ngầm kinh doanh 24 giờ thế này. Cậu đi vào trong, đặt mình vào trong đó, quả thực có ảo giác quên ngày quên đêm. 2, 3 giờ chiều, có lác đác vài người đang ngồi ở quầy bar và gian ghế ngồi. Tuỳ Ý băng qua sàn nhảy, nhìn thấy một người con trai tóc xám đeo kính râm ngồi trước quầy bar, giơ tay vỗ vai cậu ta. Lúc quay đầu, Cố Thần Khải bị doạ giật mình: "Sao nhanh thế! Em tưởng anh không tìm được nơi kín đáo này, chuẩn bị ra ngoài đón anh." Tuỳ Ý ngồi xuống cạnh cậu ta, ánh mắt nhìn dãy chai rượu lung linh trong tủ, lại nhìn cốc trong tay Cố Thần Khải: "Uống ít thôi." "Cái này có mấy độ thôi, uống ngon phết, anh thử không?" Cố Thần Khải nhiệt tình chào hàng. Tuỳ Ý lắc đầu, gọi phục vụ lấy một cốc bia. Ánh mắt Cố Thần Khải vượt qua cậu, tìm kiếm kỹ một lượt: "Chỉ có mình anh à?" "Chẳng nhẽ còn có ai?" Cố Thần Khải nghịch mái tóc giả không phù hợp một lúc, cười hihi nói: "Em biết thừa, đàn ông mà, thỉnh thoảng trốn người yêu đi uống chút rượu." Tuỳ Ý dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu ta: "Em uống say rồi." "Em không say." Cố Thần Khải duỗi ngón trỏ, chỉ ra sau lưng cậu: "Anh xem chị gái ngực to kia, em dám cá, nhất định chị ta đến vì anh." Tuỳ Ý không có tâm tư cá cược mấy cái nhạt nhẽo này, giật lấy cốc trên tay cậu ta, quay người, sau đó một hơi cạn sạch. "Rượu của em!" Cố Thần Khải đau thương hô một tiếng, cướp cốc về, ngửa cổ đổ vào miệng, chỉ uống được hai giọt cuối cùng, thèm thuồng liếm môi, nhìn anh họ được chị gái xinh đẹp bên cạnh thả thính, mặt dính vào bàn nằm bò ra, vô cùng tủi thân cắn cổ tay áo. Hai anh em họ ngồi trong quán bar đến tận đêm khuya. Đồng hồ điểm 0 giờ, sự huyên náo của quán bar lên đến đỉnh điểm. Đám đông chen chúc trên sàn nhảy hò reo, ăn mừng một lễ hội của người nước ngoài chẳng liên quan gì đến mình. Cố Thần Khải nấc cụt, gỡ tóc giả bị dính trên mắt, đưa tay đẩy Tuỳ Ý cũng đang nằm gục trên bàn. "Anh... anh, dậy đi, lễ Tình nhân đến rồi." Kính râm của Cố Thần Khải đang đeo trên mặt Tuỳ Ý. Cậu nhấc cái đầu nặng trĩu: "Lễ Tình nhân thì làm sao?" "Anh... anh mau gọi điện cho... cho..." Cố Thần Khải lại nấc cụt, tiếng hét đột ngột của DJ khiến tư duy của cậu ta đứt đoạn, quên mất định nói điều gì, dứt khoát đổi chủ đề: "Anh, chúng mình, đêm nay chúng mình ngủ ở đâu?" Chắc chắn không thể về nhà, Cố Thần Khải nửa tỉnh nửa say đề nghị về ký túc xá. Tuỳ Ý một miệng từ chối, sau đó đỡ cậu ta thuê một phòng khách sạn. Một giấc ngủ kéo dài đến tận chiều. Lúc tỉnh dậy, đầu Tuỳ Ý đau như muốn vỡ ra, trong lòng nghĩ cái gọi là mượn rượu giải sầu toàn là lừa đảo. Hôm qua cậu uống nhiều như vậy, tinh thần vẫn tỉnh táo. Hơi rượu không chỉ không làm tê liệt hệ thần kinh của cậu, mà còn khiến cả người cậu khó chịu muốn chết. Cậu xông đi tắm, lúc bước ra, Cố Thần Khải một mặt ngơ ngác ngồi dậy, thấy cậu thì trề môi: "Sao lại là anh." Tuỳ Ý đã đỡ đau đầu, cầm điện thoại nhìn, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn, vứt khăn lau đầu và điện thoại lên ghế: "Không thì em tưởng ai?" Cố Thần Khải bĩu môi: "Chị gái xinh đẹp cơ..." Cậu nhóc này thực sự đến quán bar để tán gái. Tính gia trưởng của Tuỳ Ý bộc phát, xách cậu ta dậy giáo huấn một trận khiến Cố Thần Khải khóc thút thít. Trong lòng nghĩ anh cũng có lớn hơn em mấy đâu, không phải cũng vào bar tìm thú vui sao. Đương nhiên miệng không dám phản bác, Cố Thần Khải giơ tay đầu hàng thừa nhận tội lỗi, đảm bảo lần sau không tái phạm. Sau đó tắm rửa đi ra, thấy Tuỳ Ý đang nghịch điện thoại, nhướng mày, phúc chí tâm linh* nói: "Anh đang đợi điện thoại à?" *phúc chí tâm linh 福至心灵: chỉ khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn. Tuỳ Ý đập điện thoại lên bàn: "Không." Cậu cảm thấy bản thân mình quá nhàn rỗi, không có chuyện gì thì sờ điện thoại, không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào. Tình cờ thấy được tin tức Kỷ Chi Nam và một người ngoài ngành bí mật công khai mối quan hệ hôn nhân. Trong ảnh là Tần Nguỵ Vũ và Kỷ Chi Nam kề vai nhau đối mặt với phóng viên và giới truyền thông. Hai người không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có sự ấm áp và ngọt ngào một cách kiên định. Tuỳ Ý xác định bản thân đã buông tay, nhưng thấy bức ảnh và tin tức như vậy, trong lòng vẫn bí bách đến phát hoảng. Giờ này ngày hôm qua, cậu cãi nhau một trận với Ninh Lan vì việc để lộ chứng nhận kết hôn của Kỷ Chi Nam, hoặc là nói cậu đơn phương giải toả cảm xúc, nói những lời mà đến giờ nghĩ lại cũng thấy mình quá đáng. Hôm qua trên cao tốc, Tuỳ Ý đã gọi cho Tần Nguỵ Vũ giải thích chuyện này, có lẽ hắn ta sẽ không tìm Ninh Lan gây chuyện. Nhưng trong lòng Tuỳ Ý vẫn hơi lo lắng, sự bất an này vẫn chưa ngã ngũ, đến cả rượu mạnh cậu đã thử qua, không biết phải làm cái gì mới có thể giải toả sự bức bối này. "Về thôi anh." Cố Thần Khải nói: "Không phải còn có người đợi anh ở ký túc xá sao?" Vì không muốn về nên Tuỳ Ý mới lang thang bên ngoài, nghe thấy lời Cố Thần Khải nói, cậu không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ. Cố Thần Khải rũ áo khoác hai lần, ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu thì bĩu môi ghét bỏ, nói tiếp: "Sau Tết Ninh Lan sẽ rời đi, hai người không nhân lúc này mà tốt..." Chưa nói xong đã bị Tuỳ Ý cắt ngang: "Đi? Cậu ấy đi đâu?" Hết chương 56.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]