Trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Ninh Lan khó khăn động đậy cơ thể, chân vẫn có cảm giác, anh vẫn còn sống.
"Rầm" một tiếng, lán che mưa trên người được hất ra, cuồng phong mưa gió bên ngoài ập đến. Mắt đã quen với bóng tối, đột ngột nhìn thấy nguồn sáng nên khó mở mắt. Ninh Lan thích ứng rất lâu mới nhìn rõ khuôn mặt người đứng trước mắt.
Vậy mà lại là Kỷ Chi Nam.
Cả người anh ta ướt sũng, vội vàng lau nước mưa trên khuôn mặt, phát hiện chân Ninh Lan bị đè, không nói hai lời cúi người bắt đầu nhấc bàn lên.
Tuy nhiên, bàn trang điểm quá nặng nên mới nhấc được một nửa lại đổ sụp xuống. Ninh Lan rên rỉ, sắc mặc trắng bệch như tờ, hít vài hơi, nghiêm túc nói: "Anh đi đi, không cần lòng tốt giả tạo của anh."
Hành vi này của Kỷ Chi Nam được gọi là lấy ơn báo oán. Nhưng anh ta càng tốt, càng lương thiện, trái tim Ninh Lan càng hoảng hốt.
Kỷ Chi Nam không rảnh nghe anh nói, nghỉ một lúc tiếp tục di chuyển. Vị trí anh bị đè có góc độ rất khó xử, khó dùng lực hai cánh tay. Thấy sức đã cạn kiệt không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên có người đi tới sau lưng, nắm cánh tay của Kỷ Chi Nam: "Tiểu Tinh tránh ra, để anh."
Sức lực của người đàn ông này rất lớn, nắm góc bàn dùng lực một cái đã lật được cái bàn ra. Hắn và Kỷ Chi Nam nghiêng người đổ về sau theo quán tính. Kỷ Chi Nam lùi hai bước được người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-lang/402603/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.