Phương Vũ ngừng cười, nhìn cậu ta: "Cậu nói gì cơ?"
Trước giờ hai người họ cãi nhau đều không kiêng kị người ngoài, xung quanh đều nghe rõ ràng.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng tức giận, nói mà không nghĩ: "Tôi nói cậu về nhà hầu hạ kim chủ. Làm sao, dám làm không dám nhận à, làm gì có ai không biết cậu được bao nuôi bên ngoài?"
Phản ứng của An Lâm nhanh nhất, chạy như tên bắn kéo Lục Khiếu Xuyên: "Đừng nói nữa."
Lục Khiếu Xuyên cứ phải nói hết: "Còn về nhà? Là nhà của cậu à?"
Chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng giòn tan. Phương Vũ giơ tay tát Lục Khiếu Xuyên một cái.
Lục Khiếu Xuyên bị đánh, đứng ngây ngẩn. Các thành viên bị doạ ngốc mới nhận ra sự việc nghiêm trọng, đi đến ngăn cản.
Phương Vũ bị túm tay, đôi môi run rẩy nói: "Cậu mới bị bao nuôi. Cả nhà cậu bị bao nuôi!"
Cậu ta không biết mắng người. Đây là lời nói ác ý nhất rút ra từ trong lòng rồi.
Tuỳ Ý lôi Lục Khiếu Xuyên đang ngơ ngác sang phòng nghỉ bên cạnh. Ninh Lan đỡ Phương Vũ toàn thân run rẩy ngồi xuống, rót cho cậu ta một cốc nước.
Phương Vũ cầm cốc không lên tiếng. Ninh Lan đang suy nghĩ không biết nên an ủi thế nào thì thấy một giọt nước mắt rơi xuống cốc nước.
"Ấy, cậu đừng khóc mà." Ninh Lan lóng ngóng chân tay.
Phương Vũ khóc như mưa. Bất cứ ai nhìn dáng vẻ này cũng thấy xót thương người đẹp rơi nước mắt. Ninh Lan cũng không ngoại lệ, trong lòng nghĩ tên Lục Khiếu Xuyên kia không ra gì, sau phải bảo cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-lang/402579/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.