Vân Viễn nhìn chén trà nóng bị đặt một bên, cất ngọc trâm, rồi từ tốn nâng chung trà lên thổi nhẹ. Những chồi non vút thẳng chao nghiêng, ngốc, chén này mới chính là hảo trà y giấu.
Trong thành, chuyện Giang lão bản ngày ngày đến tiểu trà trang “xin chén trà nóng” được loan truyền đến bỏng tay. Hắn đến trà trang so với cửa tiệm của chính mình còn cần mẫn hơn. Vân Viễn đưa trà nguội ủ ấm lại cho hắn, hắn cười cực kỳ vui vẻ, một tay kê lên bàn, một tay chống cằm, như một tiểu hài nhi làm nũng. Chuyện phiếm đôi ba câu, chủ yếu là hắn nói, Vân Viễn nhâm nhi trà, lắng nghe.
Đúng là lãng tử sinh ra đã phú quý, tổ nghiệp ở kinh thành, gia đại nghiệp đại, huynh đệ hoặc làm quan hoặc trấn giữ biên ải, chỉ có hắn là bản tính thích ngao du không chịu gò bó, lấy một ít ngân lượng trốn khỏi nhà, dừng chân tại đâu thì làm chút buôn bán nhỏ nhỏ, chán rồi lại đi nơi khác, không có địa điểm đích đến cụ thể, cứ như vậy mà từ kinh thành du đãng đến Thanh Châu.
“Ta muốn đi khắp thiên hạ, Giang Nam và cả phương bắc nữa, nhất định phải thưởng ngoạn.” Vừa nói, ánh mắt hắn rực sáng, tựa như tinh tú một đêm mùa hạ.
Vân Viễn hỏi: “Không thành gia? Không lập thất?”
Hắn tùy tiện xua tay: “Như vậy không thú vị chút nào!”
Thật đúng là một thế gia tử kì dị.
Nói chuyện được một hồi, hắn nghiêng đầu, hỏi: “Vậy còn ngươi? Bọn họ nói, ngươi không phải là người địa phương, thế nào lại đến Thanh Châu? Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-bao-binh-an/132893/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.