Bất chấp tiên quan ngăn trở, A Dung vận pháp thuật nhảy lên, duỗi tay vén màn xe lên. Tấm mành xốc lên lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh. Tim đập như trống, A Dung ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, hai mắt dần ẩm ướt. Trong tích tắc, vạn vật trên thế gian như dừng lại, người ngoài xe với người trong xe nhìn nhau, dường như trong thế gian rộng lớn chỉ còn lại hai người. Hai người đối diện thật lâu, A Dung khẽ mở môi đỏ, run rẩy hỏi:"Điện hạ, là chàng sao?"
Cửu Tiêu nhìn nữ nhân trước mắt, nhíu mày, môi mỏng mím lại thành đường, không nói gì. Tiểu tiên quan nhìn thấy sắc mặt Cửu Tiêu không vui, trong lòng hoảng hốt, lập tức tiến tới đẩy A Dung ra, trách cứ:"Làm càn, điện hạ của chúng ta há có thể cho ngươi tùy ý mạo phạm, không muốn đắc tội thì mau tránh ra."
A Dung không sợ hãi, nàng lại nói lớn với Cửu Tiêu:"Điện hạ, ta là A Dung, chàng không nhận ra ta sao?"
Cửu Tiêu lẳng lặng nhìn A Dung, rũ mắt trầm tư, dường như tìm kiếm ký ức, một lát sau hắn nhàn nhạt nói:"Không quen biết."
Nói xong hắn nói với tiểu tiên quan:"Kinh Phong, không cần để ý tới người không liên quan, lái xe, xuất phát."
Thân thể A Dung cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nàng thất vọng lùi lại hai bước, lắc đầu lẩm bẩm:"Không phải, ngươi không phải là chàng."
Mặc dù hai người trông giống nhau như đúc, thanh âm nói chuyện cũng giống nhau, nhưng mà người trước mắt này nhìn nàng với ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Trong ánh mắt của hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200939/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.