Cô nương kia nắm bàn tay to rộng của hắn, ghé vào mép giường trông hắn cả đêm.
Một đêm này nàng không hề chợp mắt, cách một thời gian sẽ xem xét tình hình của hắn, giúp hắn lau mồ hôi, đút nước cho hắn.
Khi sắc trời dần sáng, nàng lại bò dậy kiểm tra miệng vết thương của hắn một lần nữa, xác nhận không còn nguy hiểm nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng không ngừng nhìn hắn, bàn tay trắng nõn phác theo khuôn mặt tuấn tú, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, nhỏ giọng nói:"Điện hạ, người nhất định phải bình an, ta phải đi rồi, chúc người thân thể an khang!"
Thái Cửu bị trọng thương, trên ngực ẩn ẩn đau, đau đến mức hắn không ngủ được. Đêm qua, hắn chỉ nhắm mắt tượng trưng, nửa tỉnh nửa mê nhưng cũng không ngủ. Cô nương kia làm những gì cho hắn hắn đều có thể cảm nhận được. Thời điểm nàng hôn hắn, khi đôi môi mềm mại kia chạm lên trán, thần kỳ là hắn cũng không cảm thấy phẫn nộ. Có lẽ bởi vì hắn nghe được lời nói thương tiếc lo lắng cùng lưu luyến không rời của nàng. Trên đời này, ngoại trừ mẫu phi cũng không có nữ nhân thứ hai vì hắn lo lắng, yên lặng trông nom hắn cả đêm như vậy.
Có lẽ cô nương này trong lòng ái mộ hắn.
Lúc ấy, Thái Cửu cho là như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không muốn dây dưa với cô nương này, cho dù nàng thích hắn hắn cũng không thể đáp lại nàng. Trong lòng hắn chỉ yêu một mình A Lê, vậy nên lúc tỉnh lại hắn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200922/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.