Hiện tại A Dung vẫn ngủ ở vị trí ban đầu nhưng Thái Cửu đã từ mép giường lăn vào trong, còn xốc chăn của nàng lên. Đây rõ ràng là hắn chủ động ôm nàng.
Thái Cửu nghĩ có thể bởi vì hắn không có chăn, ban đêm quá lạnh nên mới theo bản năng bò đến bên cạnh A Dung, muốn cướp chăn của nàng. Hắn nhẹ nâng A Dung lên, rút chăn kéo một mảng lớn ra ngoài, đủ để che lại thân mình hắn.
Đắp chăn che cơ thể, thân mình dần dần ấm lại, Thái Cửu nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng một hồi lâu sau vẫn không hề buồn ngủ. Vì sao không ngủ tiếp được? Thái Cửu có chút buồn bực, rõ ràng đã có chăn, cũng không lạnh nữa. Nhưng hắn cảm thấy trong ngực trống rỗng, luôn không kiên định muốn ôm cái gì đó.
Thái Cửu mở đôi mắt đen thâm thúy, hắn trở mình quay đầu, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt điềm tĩnh đang ngủ của A Dung. Chần chừ một lát, hắn vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng, do dự mà chậm rãi đưa tới khuôn mặt nhỏ trắng nõn của A Dung, ngón tay khẽ nhúc nhích nhẹ nhàng vuốt ve hình dáng khuôn mặt nàng, miêu tả mặt mày thanh tú.
Thái Cửu thở dài, trong lòng một trận phiền muộn, đây là mặt Đồ Sơn Dung, không phải là A Lê. Nhưng mà, hắn cũng không có phản cảm với gương mặt này. Thậm chí còn cảm thấy Đồ Sơn Dung khi ngủ nhìn thật ngoan ngoãn thuận mắt, trong lòng hắn trào ra xúc động muốn ôm nàng. Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn luôn có âm thanh nói:"Đây là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200905/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.